Trương Văn Dân
L ỗ i k ế t n ố i
Sợ trễ, tôi đi làm thủ tục sớm. Trên máy bay tôi đươc xếp ngồi giữa ở dãy ghế nằm bên phải. Như vậy là tôi có thể nói chuyện với cả hai người bên cạnh. Ưu điểm của ghế giữa là vừa được ngắm trời mây, vừa có thể dễ dàng đi lại.
Ngồi trên máy bay tôi chợt nhớ lại đoạn đường từ nhà thằng cháu đến sân bay.
Lúc hai cậu cháu khởi hành thì đã hơn 9 giờ sáng mà trên đường vẫn còn rất đông người. Tuy mồm mũi đứa cháu có bịt khẩu trang mà nó cứ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất: Từ chuyện giá xăng tăng giữa thời kinh tế khó khăn đến trận đá banh kết quả không như ý, thua một chầu cà phê... Đang nói trời nắng đẹp rồi bỗng dưng bắt qua chuyện bầu cử ở Mỹ rồi nhảy sang chuyện thủ tướng Pháp ban hành cải cách để cứu nền kinh tế. Cái miệng nó huyên thiên, vừa chạy xe vừa giảng giải đủ mọi đề tài.
Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện và mắt nhìn hai bên đường phố...
Nhiều cao ốc đã được xây lên. Rất nhiều công trường được che kín bởi các pano quảng cáo. Hình ảnh, sắc màu loè loẹt. Nhiều bảng hiệu viết bằng tiếng Anh. Trên phố chính đã đành mà ngay cả các các con hẻm cũng viết bằng tiếng nước ngoài.
Không quen bịt khẩu trang. Miệng mũi tù túng, có lúc tôi cảm tưởng như mình là con chó bị khoá mõm...