Phạm Quốc Bảo
Từ một lần lên thăm bạn
Nhà văn Phạm Quốc Bảo
Ảnh PCH – August 2014
Trong tâm tình sâu kín, tôi đã có ý định lên thăm Ngô Vương Tọai cả gần một năm nay... nhưng rồi cứ lấn bấn, việc này việc nọ thay nhau đến mà không rứt ra được.Lại nữa, tình trạng thắt chặt an ninh phi trường lẫn giá sinh họat mỗi năm một tăng, ảnh hưởng rõ rệt vào điều kiện di chuyển nói chung bằng máy bay của chúng ta. Như cái cảnh tượng hàng dọc ngoằn ngòeo con rắn những hành khách chờ khám xét hành lý và cá nhân, đối với ai trong chúng ta thì đây cũng đã là một ám ảnh đến nỗi..phải khó chịu. Còn vé máy bay giá cao hơn trước khá nhiều, hành lý mang theo cũng bị giới hạn, phải chịu thêm sở phí, và cả đến vấn đề ăn uống trên phi cơ cũng bị giảm thiểu hẳn nếu không muốn chịu chi thêm tiền túi ra... Và nhất là dạo này ảnh hưởng của tuổi tác đã bắt đầu khiến cho tâm lý của cá nhân tôi ngại đi xa, thích chần chừ khất lần với chính mình.
Ôi...Nhớ lại mười năm trở về trước, tôi vốn sẵn là tên thích di chuyển: Cứ cuối tuần là nhấp nhỏm, không xuống San Diego chơi với Nghiêu Đề, Lê Tất Điều thì lại lên San Jose bù khú với một lô anh em trên đó. Từ Trần Lam Giang, Bùi Ngọc Tô, Nguyễn Bá Trạc, Phạm Tài Tấn, Nguyễn Văn Tấn, Trần Trị Chi...Hồi ấy, chân tôi làm như lúc nào cũng ngứa ngáy, luôn luôn cần phải di chuyển chỗ này chỗ kia, chứ không thì phát cuồng mất! Phải vậy thôi: Chân có đi thì mới thỏa mãn được cái miệng thèm ăn món ngon vật lạ,cái tai chỉ khóai nghe những luồng gió mới - những chuyện đời thường vô cùng quyến rũ, cái mắt hau háu nhìn cảnh sắc và con người thay đổi bất ngờ trong đời sống... Có như vậy mới kích thích cho cái đầu làm việc, cái ký ức hớn hở tiếp nhận, cái tay tí tóay viếc lách để làm quà trao gửi với bạn hữu được chứ!
Tuy nhiên mới đây nghe thêm là Nguyễn Minh Diễm và Lê Thiệp sức khỏe bắt đầu lại có vấn đề, tôi làm như được tiếp sức thúc đẩy mình lên Washington D.C. một chuyến.Vậy mới biết rằng tuổi tác lẫn hòan cảnh đối với tôi cho đến lúc này vẫn chưa đủ cân nặng bằng cái thâm tình bạn hữu vốn sẵn hiện diện từ lâu trong con người mình...
Và đến lúc ngồi yên vị trên máy bay, tôi mới nhẩn nha nhớ rõ: Cũng phải cả 18 năm nay mình mới lại có dịp lên đó! ..Ấy mà chuyến đi lên đấy lần này mở đầu xem ra đã khiến tôi có cảm giác như tươi mới hẳn hòan tòan. Mở đầu cái màu sắc mới lạ này chính là trong tâm tình, cho đến bây giờ tâm trí tôi vẫn đinh ninh rằng mình xa nơi đấy dường như không hề lâu đến mức gần hai thập niên như vậy! Thế mới biết thời gian mỗi lúc một qua nhanh, tuổi tác càng chất chồng thì tâm tình có huynh hướng đốt giai đọan, khiến cho tôi chỉ nhớ những gì muốn nhớ mà thôi.
Đọc tiếp