Nguyễn Lương Vỵ
tứ tấu khúc bên thềm nắng cũ
Ảnh internet |
I.
buông
tay
phía
bên kia hoàng hôn
hồn
bụi khô
màu
mận chín
mắt
đá ong ngơ ngác vách chiều
treo
ngược hành lang lục diệp
bóng
người là tiếng phong linh vỡ
long
lanh trên lá non
vĩ
cầm pha sắc chàm
trí
nhớ nghiêng vệt xám
chỉ
còn những lóng xương mây
và
tiếng hú xé dài niềm cô tịch
buổi
đầu thu thường có những giấc chiêm bao
sặc
sừ mộng du lang thang mịt mùng ký ức
ám
ảnh mãi tiếng phong linh vỡ
âm
vang cuốn theo từng giọt nắng rơi
treo
ngược hành lang lục diệp
phía
bên kia hoàng hôn
cuộc
hẹn hò không nơi chốn không thời gian
như
chiếc đinh rỉ sét đóng vào vô tận
những
câu thơ vô nghĩa viết hoài
những
nguồn cơn mịt mùng gọi mãi
chẳng
hiểu vì sao
ta
rất nhớ ta…
II.
những
nguyên âm nằm hát khẽ trên thềm nắng cũ
những
vòng tròn ngũ sắc tan theo
ngôi
chùa cổ ngồi kiết già tựa lưng vách núi
xao
xác cánh bướm đen
hương
gió cẩm thạch rát ngực
la
thầm trong mịt mờ
khung
rêu tái xanh niềm tưởng tiếc
hồn
bạch đàn xa thẳm
chẳng
biết vì đâu câu thơ lỗi hẹn
vì
đâu âm huyết gào ngàn
vành
khăn tang ai đốt gửi hư không
bìm
bịp kêu thương năm tháng cũ
buông
tay
phía
bên kia hoàng hôn
vỏ
ốc cồn xanh thổi lại tơ trời
giăng
giăng hồn cổ tháp
trăng
mười ba hát trên núi cao
tiếng
ho của con bò già
tàu
lá chuối rách bươm nỗi nhớ
khu
vườn rất gầy trong sương lạnh
hắt
bóng trên thềm hoang
tiếng
thạch sùng rơi
rơi
mãi…
III.
mộ
sầu im cát trắng
nam
ô mờ sương
chiếc
xe đạp khẳng khiu trên đường về
ngược
gió
chiều
bềnh bồng bông nắng nhương sao
chớp
mắt nhớ câu thơ biên tái
rướn
ngực thở xa vời
mái
phố hoang vu thầm gọi
mù
khơi
lời
chia tay còn ấm những tàn tro
cánh
dơi chập choạng
khép
lòng tay bồi hồi
buông
tay
phía
bên kia hoàng hôn
hồn
lá mục hát rong trên thềm nắng
khung
rêu trên mái phố thầm reo
bậc
thềm ướt mắt đàn
không
gian trơ chiếc khung tĩnh vật
khuấy
leng keng trong đáy ly cà phê một ký ức buồn
ta
đấy ư?!
chẳng
kịp hỏi ngọn gió đã bay đi
âm
xám mù ngày trở lại
chập
chùng chập chùng
nam
ô nam ô…
IV.
người
đào huyệt năm xưa đã về nằm trong mộ cát
chiều
thánh ca vang trên vai
những
nguyên âm in dấu chân rỏ máu
sắc
chàm xưa ngất nhịp sương mờ
ráng
pha màu trứng vỡ
ta
về ngồi lại với sơ xưa
viết
xuống những câu thơ vô nghĩa
những
giọt máu lang thang tìm lại bóng hình
viễn
xứ vùi thây trên thềm nắng nhạt
lung
linh bóng người về
lung
linh thời gian
thầm
nhắc tên ai…
những
nguyên âm nức nở trên đường về
cầm
tay nhau thương dấu nắng
bóng
ngã theo biệt ly
mới
hiểu vì sao sắc chàm rừng ưu hận
câu
thơ níu lửa những sinh linh
chôn
hết sắc màu
chôn
hết âm vang chiều lá mục
tiếng
kêu sương ủ kín vết thương tâm
biển
hồn nhiên gào thét trong lặng im
huyết
đàn chìm trong mộ
chợt
hiểu vì sao
ta
rất nhớ ta…
Nguyễn Lương Vỵ
08.2014