Monday, June 23, 2014

825. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Lục bát pha




 




người thú.  và [ngói bỏng]


như nứa rền.  gào.  lưỡi cong
như lửa tàn.  [đêm tàn]               đêm
ngói bỏng
chong mắt buồn
lệ tuôn nguời tuôn mưa tuôn
rùng rùng thất tán
theo khuôn nhạc vàng
treo nồng
một bãi xa phương
cầm cố lục lạc                  ngợp
phường đất đai
chuyến đi kinh thương níu dài mãi
còn
hơi thủng đinh tai xé hồn
bêu đầu non
rịt đầu non
cùng chòi xương rã
lăn tròn
thú
dâm



ánh trăng

cái lưng khòm.  bộ dạng.  tra
chỉ duy sắc mặt còn da dẻ hồng
hoa vạn thọ ở đầu sông
ngóng phường nước nhược thuyền đông trẩy về
khuấy chèo vỡ ánh trăng mê



dấu

dấu quê là dấu quê mình
việc gì phải giấu lênh đênh phận người
ôi khóc có khi là cười
điên là điên tỉnh ngậm lời nghe nhau
đêm rồi.  hết cuộc bể dâu
mượn trời che một vết đau trùng phùng
mượn trang nghiêm lối nguyệt hồng
ngước nhìn với mặt thu đông bồi hồi
dấu quê là dấu quê người


hoàng xuân sơn
8 mai 2014