Chuyện
từ những đồi thông đã nhớ
Nơi
sương mù khép cửa thời gian
Gọi
nhau về
Cũng
là lúc bắt đầu cuộc hành trình phiêu bạt mới
Tôi
vẫn mang theo chút sương mù tháng sáu và ánh mắt xa
Đừng
hỏi tại sao ngọn lửa trong thơ quê hương vẫn sáng
Và
nhịp đập trái tim vẫn nồng nàn
Và
Đà Lạt tôi quay về con dốc thời gian
Tôi
nói đừng cuộn mình với con sâu trong rừng hoa
Chính
em tỉa ngọn
Mà
chuyện đời
Tất
cả những dịu ngọt và đắng cay
Sẽ
đi qua khung cửa hẹp này
Hy
vọng đan xen vào cơn mưa chiều
Mưa
rớt trong tôi xanh mướt
Và
trắng xóa thác ghềnh
Trần Vạn Giã
5 0 5