trơ xươngCái nóng âm ỉ tháng ba mang anh đi qua rặng núi nhỏ
về phía u trầm
Em cặm cụi trồng hàng cây xanh chờ mùa mưa tới
phía ngoài ô kính mỏng
bó Salem đủ màu an phận bên chân vách nâu
có gì lặng lẽ như là….. chưa từng…..
rồi tháng ba cũng kết thúc
lặng lẽ như chúng ta
bây giờ
lúc này
cái lặng lẽ của Munch
..
Chiếc xương lá gợi em nhớ về dòng sông
Nơi có khúc quanh huyền thoại
Lạ lung mùa này nơi anh đến
Làm gì còn bình an
….
Em ngồi sau khung kính mỗi ngày đếm gió
Đếm nụ cười mình
nhủ thầm với hàng cây xanh còi cọc
mọi thứ sẽ qua
Thoảng như giọng nói anh
Thoảng như cái chạm tay lần đầu
Thỏang như dòng thơ lãng mạn đến run người
.......
ít khi em hào hứng với dòng nhạc Trịnh
Mà tháng ba đi kéo tháng tư về
Miền u trầm lại xoáy những ca từ sướt mướt
Biết khi nào
Hoa xứ trắng bên bờ thành phía tây
Rời khỏi cơn ám ảnh tháng ba
Nơi góc quán có hàng cây rủ thấp
Hun hút ca từ
“Trời còn làm mưa , mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn em quên, em quên….”
POISON SECRET
Sự tù túng vấy bóng lên những chậu cây rũ nhựa
Chiều lụi tàn trên ngọn đèn vàng nơi bậu cửa
Mắt chim sâu mang vị nồng của máu
Chảy ngập ngụa vào câu chữ
Cách gì đẩy lui nỗi ảm ảnh miên viễn vào đêm
Chiếc thuyền không căng buồm vượt biển
Cái chết dẫn đường vẫn tuyệt nhiên thanh thản
Chọn lựa tự do cho mười phần trăm sống sót
Cay nghiệt
Chiều kiệt quệ bên nhánh Gazon d'Olympe tím
Khuôn màu tuyệt vọng
Con đường dẫn về ga cuối
Trải đầy rêu
đâm chồi mãnh liệt
trên từng gang tấc bừng nở chất ngất
sự tàn độc nào ủ mưu giữa cánh đồng nguyệt quế đêm rằm
trắng đến ngạt thở
thờ ơ đưa tay để chìm đi giữa bụi rêu hoang tưởng
mùi đêm treo lơ lửng giữa những ngón
dài và đằm thắm
như sự chết !
BỒ CÔNG ANH
Đã mờ đi như sương
Nụ hôn giữa thung lũng cao nguyên
Ngày đỉnh núi
Gió vật vờ chuyên chở gót hài
Vàng lấp loá
Chặng đường dài phủ mịn cánh tơ
Có loài hoa nào như ta
Chẳng bao giờ chịu nằm im chờ đợi
Khoác lên vai nụ hôn
Cứu rỗi
khấp khởi lên đường
...
Những gì còn lại của buổi chiều
Là ánh nắng xuyên qua khung kính
Rớt trên bàn tay và nửa khuôn mặt khắc khổ lạnh lùng
Có khi nào
Thượng đế gởi người đến như món quà bọc gai loang lổ
phải tận tay bóc tách đến rướm máu
Mới nhận ra tình yêu chỉ như vì tinh tú
ánh sáng đi qua mấy triệu thời gian
...
Vụng về gieo vài câu thơ sến
Thấy mình neo nước mắt
Bến không
Thuyền không
chặng cuối đường còn ai nhẫn nại
...
Chiều cao nguyên man dại những vòng tay
Vơ tất tả hoài niệm
Sợ rơi mất giữa thung sâu
Sợ sảy chân lạc mất bóng nhau
(lại sến đến nghẹn ngào)
có lúc nào tình yêu mang lý tính ra logic
lúc quằn quại bên nhau thì Platon, Nietzsche, Socrates chỉ
là đồ phế phẩm
mà đôi khi trầy trụa bởi ngôn từ
hành hạ chi cành cúc quỳ đang chìm vào bóng chiều nhập
nhoạng
có đi đâu hay quay về
cao nguyên giữa thoáng giao mùa vẫn nhói đau
vòng tay ôm từ phía sau
hơi thở chạm bờ vai run rẩy
Bồ công anh
12-2012
GIẤC MƠ ĐÊM QUA
Bởi ngày về cần thấy nhau trên từng nắm đất
có cỏ dại chen chúc
và sự nhẫn nhục
tìm về nhau như sương ban mai lấp lánh đến kiệt cùng
bởi ngày về
là một chuỗi dày vò hoang miệt
thân thể nào còn kết nhựa
thịt da nào còn mải miết phô phang
khi ngày qua ngày là những giấc mơ chạy luồn qua những giấc mơ
y như thật
thấy mình chạy nhiệt liệt qua mạch máu mình và tìm tòi những ADN gãy đổ
hả miệng kinh ngạc vì thứ gene trội trong cơ thể đã nảy lên hình hài một cái tôi
rỗng tuếch
thấy mạch máu và từng sớ thần kinh trong người mình giao đãi nhau trước mắt
sợ đến nghẹt thở
giấc mơ lại tràn vào giấc mơ như quán tính
có khi nào tỉnh hẳn để nhìn thấy hạnh phúc đơn thuần là một nụ hôn
có ai từng bắt gặp mình nằm bất động trên nỗi cô đơn
mà có khi đưa tay cho mình nắm
rồi mình bá vai bá cổ mình cười nói cả đêm tâm giao như hai kẻ phát cuồng vô vọng
có ai từng bắt gặp mình nằm trên vũng máu
cởi áo mình và ấp lấy thân thể mình rồi khóc như tôi đã từng
thấy mình nhiều lần trong cơn mơ như thế
sáng khô khốc vành môi, tu cạn chai nước vẫn còn hoảng sợ
để ngày trở về mình dan díu mình
nói bằng ngôn ngữ thể thân
cười khóc bằng linh hồn
trả nợ nhau bằng vô vàn lời kinh thống hối
có khi nào
ngày trở về ta bắt đầu tập nói
vì
“yêu” là một động từ
quá cô đơn...
16.6.2013
có cỏ dại chen chúc
và sự nhẫn nhục
tìm về nhau như sương ban mai lấp lánh đến kiệt cùng
bởi ngày về
là một chuỗi dày vò hoang miệt
thân thể nào còn kết nhựa
thịt da nào còn mải miết phô phang
khi ngày qua ngày là những giấc mơ chạy luồn qua những giấc mơ
y như thật
thấy mình chạy nhiệt liệt qua mạch máu mình và tìm tòi những ADN gãy đổ
hả miệng kinh ngạc vì thứ gene trội trong cơ thể đã nảy lên hình hài một cái tôi
rỗng tuếch
thấy mạch máu và từng sớ thần kinh trong người mình giao đãi nhau trước mắt
sợ đến nghẹt thở
giấc mơ lại tràn vào giấc mơ như quán tính
có khi nào tỉnh hẳn để nhìn thấy hạnh phúc đơn thuần là một nụ hôn
có ai từng bắt gặp mình nằm bất động trên nỗi cô đơn
mà có khi đưa tay cho mình nắm
rồi mình bá vai bá cổ mình cười nói cả đêm tâm giao như hai kẻ phát cuồng vô vọng
có ai từng bắt gặp mình nằm trên vũng máu
cởi áo mình và ấp lấy thân thể mình rồi khóc như tôi đã từng
thấy mình nhiều lần trong cơn mơ như thế
sáng khô khốc vành môi, tu cạn chai nước vẫn còn hoảng sợ
để ngày trở về mình dan díu mình
nói bằng ngôn ngữ thể thân
cười khóc bằng linh hồn
trả nợ nhau bằng vô vàn lời kinh thống hối
có khi nào
ngày trở về ta bắt đầu tập nói
vì
“yêu” là một động từ
quá cô đơn...
16.6.2013
CHIÊU ANH NGUYỄN
Chân dung Chiêu Anh Nguyễn
sơn dầu (10x14
inches) Nguyễn Thuyên - 2013
3 5 5