tặng bạn Phạm Ngọc Lư
Giải trừ phiền muộn
trong ta
thưa em yên ắng là
nhà biệt giam
chút bình yên mặc
cả. thầm
là mưa đậm tiếng trên
bầm dập. nghe
cuồng si nỗi chẳng
đặng về
thì xin cây đứng bên
lề cổ sơ
hai bàn tay mỏng vin
thơ
thịt xương một bó cơ
đồ một ôm
lá thuyền con. ngực sóng chồm
trăng nghê đã chết
giữa hồn ly tao
cười em còn hửng má
đào
mà trong hương gió
nghe sao buồn buồn
vai kề má tựa còn
thương
hay chiều lạc bóng
trăm đường quạ kêu
mai sau chẳng có gì
nhiều
xin em cầm cố một
liều đan tâm
Uống đi ta mấy
đỗi. nằm
bóng dương tịch mịch
và trăm năm dài
con nước tuyền. đọt nắng phai
mùa chiêm ảo vọng rơi
ngoài hư không
biết vẫn còn ở thương
mong
cầm em như chút tấc
lòng quạnh hiu
biết làm sao nhắn lại
chiều
gió mù biên cảnh đã
theo về đời
vết cắt này chia
em. nơi
mờ mờ nhân dạng buổi
người chưa đau
ta nay phố thị buồn
rầu
quán xiêu hồn tạt mấy
cầu thu mưa
thôi về quan ngại đò
đưa
chuyến đời lưu viễn
nghìn xưa đắm cùng
Hoàng
Xuân Sơn
14/4/07
TĨNH VẬT