Ảnh
PCH - Fox Valley, 26.4.2016
I.
Ngày
hôm ấy tôi lênh đênh vô định. Gọi thầm sương và khói mông mênh. Lòng
cảm động mờ trên từng lá nhỏ. Xanh và xanh yêu dấu vô lường. Tôi chẳng
giấu lòng tôi hờn dỗi. Theo lăn hoài ngày một ngày hai. Kìa con sóc
xám băng đường chẳng sợ. Kìa hàng cây trắc bá ôm tay. Hai và bốn lũy
thừa hai mười sáu. Kiếp đời thành vô tận âm dương. Tôi nhắm mắt hôn
thì thầm bụi cỏ. Xanh mùa xuân vô lượng vô chung. Triền diễm mộng
kiều nga nhụy thảo. Mắt lạnh lùng. Sâu thẳm một hồ gương. Tôi không
dám run tay buông chấm phẩy. Sợ giòng sông hụt hẫng không trôi. Ai đã
đẩy khối sầu lên thạch nhũ. Và ai cứ gọi mãi, không thôi. Ai đã đứng
mong manh rừng lau: Tội! Tóc rũ dài gió lộng bến tang côi. Ai không
xót sao tôi đây phải tủi. Ơi ơn đời lệ ai nhỏ giùm tôi. Tôi bỏ mẹ nên
theo phường du thủ. Tôi bỏ cha nên ngạo mạn du côn. Tôi bỏ hết lên trần
xe tinh đẩu. Bạn vầng trăng cô độc bến An Đông. Sao lại nóng như cay cay
trời hỡi. Sao lại chùng lại chạnh. Vì sao. Ân vô lượng tôi trả bài
học thuộc. Ân lượng ơi. Ân lượng sao không trao. Tôi sẽ nén nuốt thêm ba
trái khổ. Em biết không quả đắng mà ngon. Ngon ghê gớm khi hột qua tân
khổ. Khi thịt mềm đắng chát héo hon.
II.
Ngày
hôm ấy tôi lên xe bỏ lớp. Theo vầng trăng cô độc mênh mông. Nhòa nhạt
lạnh chòm Đại Hùng hun hút. Vì sao nào trở lại miền Nam. Tôi cũng
muốn người chăn cừu cô lữ. Tôi cũng thèm em ngủ trên vai. Yêu dấu hỡi.
Sao vẽ vời để dỗ. Đời lênh đênh núi lạ sông dài. Trăng dài bãi hằng
hà tinh hệ. Một ngụm trăng còn lại đọng trên tay. Tôi già mục. Lòng
xanh như bậc đá. Rêu phong đầy Đại Nội. Ồ hay. Thì ô hay trăng là trăng
miên viễn. Xe thì lăn. Đèn đóm lập loè. Khi sum họp là khởi đầu ly
biệt. Chắc tôi phải về xin chút bao che.
III.
Ngày
hôm ấy tôi lên xe về phố. Bạn bè đâu tìm một chút tình thân. Lầu
vách dựng che một trời cổ độ. Mái tình ai đã phủ rêu rong. Con đường
ngược mà hồn tôi trải thẳng. Lòng ô hay gợn một chút bâng khuâng. Thương khu Sáu mấy thằng ra sông tiễn.
Người em về nơi bến lạ Tầm Dương. Tôi thèm lại cùng chiếc bàn quạnh
quẽ. Cốc xây chừng un sợi khói thanh xuân. Thì phố lạ. Sao lòng tôi
giận dữ. Đi. Đi đâu cho một cuộc hành trình. Đừng quyến rũ tôi
trở về tội nghiệp. Mắt môi người. Tôi bỏ lại xa xôi.
IV.
(tặng
Nguyên)
Ngày
hôm ấy tôi lên xe về núi. Núi có buồn kéo tận Trường Sơn. Có hòn đá
xưa bỗng thành thiên cổ. Chinh phụ ơi thương người hay thương con. Chinh
phụ ơi đừng nghe lời huyễn mị. Vai người mềm sao gánh hết cô đơn. Tôi
bỗng giận những phường sách vở. Dẹp quăng đi những dụ dỗ thiên
đường. Vâng thưa chị thưa em thưa mẹ. Hai thúng tròn đã đổ bóng Triệu
Phong. Bên đầu gánh. Con thơ tròn một tuổi. Bên đầu kia là gánh nhớ
nhung. Gánh nhớ nhung ấp đầy động cát. Ấp đầy sông Thạch Hãn Cửu
Long. Ai đã cất bài ru con Nam Bộ. Nghe đất trời nhỏ lệ Việt Nam.
V.
Ngày
hôm ấy tôi lên xe về biển. Sương mù sương tôi run rẩy đèn pha. Tôi rất
sợ khi qua rừng qua núi. Em biết không rừng núi cũng bơ vơ. Thì bơ vơ
tôi phải về bản thổ. Thì bơ vơ tôi đã gọi bên trời. Ai ở đó, dịu
mềm như liễu rũ. Sao bạo tàn đóng phập cả đời tôi. Ai ở đó, không!
ai ở đó. Trời đã đêm đã sáng đã ngày. Màu lục thủy cũng là
màu hồng thủy. Thái Bình Dương thì cũng nghĩa trang dương. Ai ở đó,
ngàn năm đôi mắt tội. Một trăm năm tôi ra biển gọi thầm.
Trần Hoài Thư