Ảnh PCH – April 6, 2016
Chưa đến năm mươi tuổi
nhưng cặp Thu Trang – Phú đã bước qua sống theo kiểu những người về hưu. Các
con tốt nghiệp, có việc làm ổn định, đều ở xa. Hai bậc cha mẹ thấy rằng mình đã
lên lão, giờ có quyền nghỉ ngơi, sống ung dung, bù đắp cho mấy chục năm bon chen
vất vả trong chốn thương trường sôi động, bụi bặm.
Quan niệm sống của anh chị có điểm giống nhau: không coi trọng vật chất, không
mong leo lên bậc đại phú, tuân theo phương sách mềm và thoáng của người xưa:
biết đủ là đủ. Thế là từ đây người ta thấy Phú làm việc ba ngày một tuần, bỏ
mặc tiệm bán đồ điện cho thằng cháu trai. Thu Trang thường góp mặt trong các
cuộc hội hè ồn ào, linh đình; tham dự những chuyến du lịch dài ngày với đám bạn
mới, giao cái tiệm bán quần áo may sẵn cho đứa cháu gái trông coi.
Từ đây họ thay đổi, điều chỉnh lại cách sinh hoạt trong gia đình; điều chỉnh
luôn hai cặp kính họ mang trên sống m`ũi, thay màu kính, sửa cách ngắm nhìn
cảnh vật, đánh giá con người… Thu Trang thích nghi với môi trường mới thật
nhanh, mạnh mẽ. Chị có thêm nhiều bạn, phần đông thuộc giới thượng lưu, chị gọi
đó là những “mặt trời tỉnh lẻ”. Chị khoe: một số họ là giám đốc hoặc cựu giám
đốc, chủ tịch hoặc cựu chủ tịch, nhưng đa số không nghề nghiệp, từ nhỏ đến giờ
chẳng cần làm gì, bởi đó là các cô chiêu cậu ấm, sinh ra trong bọc điều! Chị
hãnh diện khi được họ kết nạp vào hàng ngũ. Phú nhận xét: “Tốt lắm. Tất cả đều
sạch sẽ, sáng trưng!” Anh không hiểu, bằng cách nào Thu Trang móc nối được với
bầy công sặc sỡ này. Và anh chăm chú theo dõi họ bằng đôi mắt tinh nghịch, tò
mò. “Tốt thôi. Miễn đừng làm gì hao tài tốn của là được!”