Có
một lần, vào mùa đông năm 1981, khi cùng vợ tản bộ trên đường phố ở Prague,
chúng tôi tình cờ gặp một thanh niên đang vẽ những ngôi nhà xung quanh.
Mặc
dù tôi vốn rất sợ chuyện mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh khi đi du lịch ( và chúng
tôi còn cả hành trình dài trước mắt ), tôi vẫn thấy thích một trong những tranh
vẽ của anh ta và quyết định mua nó.
Khi
trả tiền, tôi nhận thấy anh không mang găng tay, dù trời lạnh tới năm độ âm.
"
Sao anh không mang găng?", tôi hỏi.
"Để
cầm được bút chì".
Rồi
anh bắt đầu kể anh yêu cảnh mùa đông Prague ra sao và nói đó là mùa đẹp nhất để
vẽ cảnh thành phố. Anh tỏ ra rất hài lòng đã bán tranh cho tôi, rồi hỏi anh có
thể vẽ miễn phí chân dung vợ tôi được không.
Khi
tôi chờ anh vẽ xong, tôi phát hiện một điều kỳ lạ đã xảy ra: chúng tôi đã nói
chuyện với nhau được gần năm phút mà người này không hề nói được ngôn ngữ của
người kia. Chúng tôi hiểu nhau bằng cử chỉ, nụ cười, diễn cảm qua nét mặt và
mong muốn được chia sẻ.
Điều
mong muốn giản dị được chia sẻ chút gì đó có ý nghĩa rằng chúng ta có thể đi
vào thế giới ngôn ngữ không cần lời, ở đó mọi chuyện đều rõ ràng và không có
nguy cơ bị hiểu lầm.
Paulo
Coelho
(Nhà
văn Brazil)
Thân
Trọng Sơn dịch từ bản Tiếng Anh