Ảnh: internet
(để nhớ quán bến xe Qui Nhơn)
Rời nhà lúc 6 giờ sáng. Đã quá quen thuộc
với những cuộc đi xa. Mang theo tập thơ Lẽo Đẽo Một Phương Qùy của nhà thơ Từ Thế Mộng
làm hành trang. 10 giờ đến trạm nghỉ. Mang thơ đến chòi trống
gió. Bóng mát che ngợp trên đầu. Một bài thơ của Từ Thế Mộng
viết về Phan Thiết được sáng tác vào năm 1970 đã làm ta phải bồi hồi nhớ lại
một thời tuổi trẻ:
Đứng sững trong đêm gần sáng lạnh
đèn soi không rõ bóng khuya xanh
cây cầu vắt một đường êm ái
đường mang hơi thở buồn trăm năm
Những con đường sáng chạy mơ hồ
phố dài đưa mắt ngó vu vơ
nghiêng sầu trên dải sông êm ái
nước - một - lầu cao sầu ngập bờ
Tôi mang hơi gió lạnh căm căm
hơi của trùng dương thuyền bập bềnh
- chủ quán! Một cà
phê thật đậm
chờ, nghe hạnh phúc cả trăm
năm
Đó là cái thời mà tuổi trẻ phải gánh mang những tấn
nặng nề của oan khiên lịch sử. Và cũng là thời mà chúng tôi nương tựa
nhau, chia sẻ nhau từng niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc. Cái thời mà quán như một mái
nhà hò hẹn. Muốn gặp bạn bè cứ ra ngồi ở quán. Hết tiền cũng tìm đến quán. Trước sau gì cũng có một thằng
bạn sẵn sàng bao cho mình một ly cà phê hay mời mình một điếu thuốc. Cái thời
mà những đôi mắt bạn bè thấy trên đáy cốc, khi mới gặp hôm
qua, hôm nay lại chia xa. Quán sớm dù lạnh vì sương và vì trống gió nhưng đầy
ắp tình thân.
Quán sớm cô hàng nhăn nếp lụa
Tóc còn vương vít lòng chiếu chăn
Nước sôi reo ấm gian nhà chật
Bếp lửa hồng. Gió tạt. Mùa đông
Gọi cốc cà phê un khói gió
Mấy thằng râu tóc chụm thanh xuân
Vách trống, sát vào nhau đỡ lạnh
Trời ngoài kia sương phủ mênh mông
Năm giờ. Thành phố còn im lặng
Những chuyến xe đầu run rẩy qua
Con đường sương khói hai hàng nến
Những nhánh cây đen đụng mái nhà
(Quán sớm, thơ THT)
Từ giữa cõi người, sáng nay, có kẻ đang đốt lên những sợi khói
hoài niệm. Không còn nữa, cô hàng cho xin ly cà phê nhỏ. Tôi uống cho đầy đôi mắt trong (thơ THT) hay - chủ quán! Một cà phê thật đậm. Chờ, nghe hạnh phúc cả trăm
năm (thơ TTM). Không còn nữa bếp lửa hồng và ấm nước
reo sôi. Không còn nữa cô hàng tóc tai vẫn còn biếng chải, đôi mắt còn ngái ngủ bưng cốc
xây chừng. Không còn nữa những thằng tóc râu thanh xuân chuyền nhau điếu thuốc.
Và từng hớp nhỏ, cho em, cho ta, cho bạn, cho một ngày về lại phố,
cho những chú bồ câu đậu trên hàng dây điện phố thân quen. Bây giờ, quán
sớm đã xa biệt. Và ta thì cũng xa biệt quán sớm của ta.
Trần Hoài Thư