NGUYỄN
XUÂN THIỆP
C h i ề u Ứ c T r a i
ông
ở trong ngõ cùng. một mình. hiu quạnh
tôi
nào khác chi ông
một
căn nhà trong khu chung cư
không
trẻ con. không mùi khói thổi cơm chiều
chỉ
dăm ba cuốn sách. cánh bướm khô. hư ảo
đêm
nằm nghe gió qua mái ngói. tiếng mùa đi. thu rơi
thỉnh
thoảng chuyện trò với người yêu xa qua điện thoại. để thấy còn chút niềm vui sót
ông
buổi chiều khăn đen. gậy trúc. dạo chơi
tôi
đầu trần. áo mỏng. đi dưới trời lộng gió. hoàng hôn. lá rụng
buổi
chiều nơi ông. có rang về phủ chòm cây
tôi
nhìn ra hồ nước. những con vịt kêu cạp cạp. thỉnh thoảng bay lên trong chiều tím
với
ông. thời gian như sông. mờ mịt chảy
đời
tôi như trang sách bụi đầy
ông
là anh hùng. ôm mối cô trung
tôi
người bại trận
cả
hai cùng nghe tiếng gió. u u. như tiếng sáo. trong vòm lá
chiều
xuống. tôi cũng như ông. về dưới cửa. nhìn trăng
một
mảnh trăng. gầy. lạnh. đá xưa
ôi
ức trai
Nguyễn Xuân Thiệp
(Cảm xúc khi đọc Vãn Hứng của Nguyễn Trãi
được Nguyễn Lương Vỵ chú nghĩa và dịch
ra thơ)