Tuesday, December 2, 2014

1280. Thơ TRẦN VẠN GIÃ Thương chén cơm thơm / Kinh tình yêu






THƯƠNG CHÉN CƠM THƠM


Sắp tới mùa nước nổi
Con cá rô vượt đồng tìm bạn
Dòng đời ngược xuôi vô hạn
Rồi cũng quay về chốn cũ
Quần tụ hồn quê

Bay bay khói rạ đồng xa
Nhớ ai mà đờn rớt câu vọng cổ
Để bây giờ mình được bên nhau
Đêm đi dọc bờ sông
Theo cá ngược dòng
Sáng sót lại hạt sương trên cỏ
Trăng khuya Tiền Giang còn đó hẹn hò
Sắp tới mùa nước nổi ở quê
Một đời dãi dầu mưa nắng
Mặn hạt mồ hôi phèn dính vàng chân
Hạt lúa lên bờ trải qua lận đận
Thương chén cơm thơm bên xị đế
Chiều chiều…






KINH TÌNH YÊU

1.
Ngồi một mình
Buồn. Ném viên sỏi xuống mặt hồ Tịnh Tâm
Chao mặt nước và ánh trăng rằm
Bỗng dưng những trang thơ
Biến tan trong lớp lớp sương mờ
Tôi trầm cảm và bị cưỡng bức tình yêu
Mấy chục mùa trăng
Đó là thưở tôi bỏ quên đức ái
Tôi  chìm sâu trong đôi mắt đẹp trời cho
Tôi ám ảnh nhìn thân thể đồng trinh
Và chiếc lúp em đội ra đường mỗi chiều chúa nhật
Tôi tên Giu-đa chối từ sự thật
Dù biết con ong trong tay áo của mình
Chạy đi đâu trong lưới trời lồng lộng
Trái cấm còn đâu trong tuyết mùa đông
Khi trận cuồng phong tình yêu thổi tới


2.
Gần hết một đời
Tôi đi lang thang rồi cũng về chốn cũ
Ném lại viên sỏi xuống mặt hồ Tịnh Tâm
Tôi thấy mình đắc đạo
Bởi em đã già và tôi còn trẻ gì đâu
Cám ơn em đọc tôi nghe lời ăn năn tội
Em giáng sinh tâm hồn tôi
Trong bóng hoàng hôn.



TRẦN VẠN GIÃ