Một góc Đà Lạt - Ảnh PCH
– January 2012
...
Khi chúng tôi ghé vào Thủy Tạ thì bên ngoài trời đã tối hẳn.
Trời không lạnh lắm. Chúng tôi chọn một chiếc bàn cạnh
lan can nhìn xuống mặt hồ. Hồi ấy chúng tôi thường lang
thang trên Đồi Cù, đi dọc theo hồ Xuân Hương, rồi ghé vào
đây. Thủy Tạ bây giờ không khác hồi xưa bao nhiêu. Tôi gọi cho
mình một ly Hennessy và một ly cà phê sữa cho Cúc Hoa. Đây là chỗ dừng
chân cuối cùng trong ngày nên chúng tôi ở lại lâu hơn.
Một ngày thật trọn vẹn với chúng tôi khi trở về Đà
Lạt.
Từ Virginia, Thiên Kim, Anh Kim, Quỳnh Anh vẫn theo dõi
chuyến đi của chúng tôi, gọi điện thoại về hỏi han mọi chuyện.
- Ba má đang ở đâu?
- Đang ở ngoài đường…
- Ba má đã đến những chỗ cần phải đến chưa?
- Đến rồi.
- Má sao rồi?
- Má rất vui và khỏe.
- Ba má gặp cô Kim Huê chưa?
- Gặp rồi.
- Tìm cô Huê có dễ không?
- Cũng không khó lắm.
…
Kim Huê là bạn thân của Cúc Hoa hồi còn đi học. Nhà
Huê ở gần quán Lục Huyền Cầm. Ngoài Thuần ra, Huê là người biết nhiều
về những kỷ niệm của chúng tôi. Sau 1975, Huê vượt biên sang Mỹ, tìm
gặp lại người yêu đã sang trước bên đó. Hai người kết hôn và có với nhau ba đứa
con. Khi chúng tôi mới đến Mỹ, vợ chồng Huê đã có một cuộc sống
khá ổn định, làm chủ hai nhà hàng ở California. Thấy chúng
tôi chân ướt chân ráo, còn lúng túng về công ăn việc làm nơi
xứ lạ quê người, Huê ngỏ ý muốn giúp đỡ, nói cứ sang Cali
rồi Huê sẽ lo liệu mọi việc cho.
Kim Huê mua vé máy bay gửi cho chúng tôi nhưng đúng vào ngày lên
đường sang Cali thì xảy ra vụ khủng bố September 11. Chuyến bay
bị hoãn lại và chúng tôi không thể đến Cali
như dự định. Sau đó chúng tôi tìm được việc làm ở Seattle
nên thôi không sang chỗ Huê nữa nhưng vẫn nhớ mãi tấm lòng của Huê
dành cho chúng tôi trong lúc khó khăn.
Một thời gian sau Huê thường gọi điện thoại cho Hoa
tâm sự rằng cuộc sống gia đình bắt đầu sóng gió. Tưởng mọi chuyện rồi
sẽ qua, không ngờ tình hình càng ngày càng tồi tệ hơn dẫn
đến việc hai người phải chia tay. Huê buồn
rầu và lâm bệnh nặng, không còn khả năng tự chăm sóc mình. Gia
đình Huê phải đưa Huê về Đà Lạt để chăm sóc. Nhiều lần Cúc Hoa
gọi về thăm Huê nhưng không trò chuyện được vì Huê đã mất khả năng
giao tiếp.
Khi chúng tôi vào, Huê chỉ ngồi im lặng, khuôn mặt
ngơ ngác, thất thần, hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc, không mừng rỡ khi
gặp lại người quen. Hỏi người thân thì mới biết Huê sống một đời sống gần
như thực vật.
Trang, cháu của Huê, hỏi:
- Cô Huê ơi, có nhớ ai đây không?
Khó khăn lắm Huê mới ú ớ được một tiếng:
- Hoa.
Trang hỏi tiếp:
- Hoa nào? Ở đâu?
Một lần nữa, hết sức cố gắng, Huê nói:
- Hai Bà Trưng.
Cầm tay Huê, Cúc Hoa khóc, “Sao lại như thế này,
Huê ơi!”.
Ngày xưa, Huê cũng một thời áo trắng Bùi Thị Xuân cùng với
Thúy Nga, với Thuần, với Cúc Hoa, và một thời lãng mạn cùng núi đồi Đà Lạt. Huê
đã có một mối tình thật đẹp, vượt đại dương, đạp sóng dữ, liều
chết để tìm lại người yêu của mình. Không ngờ mọi thứ lại
kết thúc với Huê một cách buồn thảm như thế này. Chúng tôi gửi một
chút quà cho Huê, góp một phần rất nhỏ cùng gia đình chăm sóc Huê, và
tự nhủ lòng sẽ còn trở lại với Huê nhiều lần nữa.
Ngày tiếp theo, chúng tôi xuống Đức Trọng thăm chị Tám, người
đã cưu mang chúng tôi trong những năm chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn
nhân.
Hồi ấy, chị Tám và năm đứa con còn trong độ tuổi đi
học sống trong một căn nhà không lớn lắm. Chồng chị chết sớm và
chị ở vậy nuôi con. Chị hiền lành, phúc hậu, và tốt bụng vô
cùng. Chị ngăn vách làm một chỗ ở cho Cúc Hoa và tôi, có bếp và
lối đi riêng. Chị không cho chúng tôi đóng góp bất cứ khoản tiền bạc
nào trong suốt những năm tháng ở đó. Chị giúp chúng tôi có thêm
việc làm, dành dụm để sau này có thể mua nhà. Sáu năm
sau, chúng tôi mua được căn nhà đầu tiên của mình.
Người xưa nói “Ở hiền gặp lành” nhưng
chị Tám ở hiền mà không gặp lành. Cách đây gần 20 năm,
trong một lần thăm bà con ở Bình Thuận, xe đò bị lật.
Chị gãy cột sống và từ đó đến nay hai chân bị liệt, phải di
chuyển bằng xe lăn. Nhiều năm qua chúng tôi vẫn mong có một lần gặp lại chị.
Tội nghiệp chị, gần hai mươi năm phải ngồi một chỗ, đau khổ biết chừng
nào.
Chúng tôi muốn dành cho chị một sự bất ngờ nên
không báo trước. Vừa bước vào nhà, chị nhận ra ngay, trố mắt nhìn rồi
bật khóc, “Hai em về hồi nào? Chị không ngờ có ngày gặp
lại hai em”. Chị hỏi thăm rất nhiều về Thiên Kim, vì Thiên Kim
lớn lên trong căn nhà của chị. Nhìn chị ngồi trên xe lăn thấy thương
chị quá. Tôi ước gì có một phép màu làm cho đôi chân của
chị bình thường trở lại. Nhớ lại tai nạn đã xảy ra cho Cúc Hoa
hồi tháng ba năm ngoái, tôi nghĩ mình vẫn còn may mắn. Từ sự may mắn
đó, chúng tôi thấy mình cần phải chia sẻ nhiều hơn những bất hạnh
của người khác, nhất là bạn bè và người thân của mình. Chia tay chị mà
lòng buồn vời vợi. Lên xe rồi vẫn ngoái đầu nhìn lại. Chị ngồi trên xe lăn,
vẫy tay, nước mắt lưng tròng.
...
Phạm Cao Hoàng
January 2012
Phạm Cao Hoàng nhắn tin:
Bạn bè cũ và độc giả muốn giúp đỡ 2 nhân vật trong truyện (Kim Huê và Chị Tám) xin vui lòng liên lạc với:
Mrs. Cúc Hoa
hoatruong206@yahoo.com
Chân thành cám ơn.