Thursday, October 30, 2014

1172. Thơ HOÀNG XUÂN SƠN Ngày mười bảy tháng mười



 



nghi hồng

cơn về sáng làm thơ chập chộ
ngủ không ra ngủ
nhè không ra say
bươi mãi đường cày ra một hạt
lấp ló câu cười
rồi buồn tình
muốn khóc


nhốt

biệt giam vào nơi không có cai ngục
trần.        tường lúc nhúc
ngả kềnh ra đồ đoàn
[mình giàu hơn mình tưởng]
buồng ứ
gió đã no


dầu hao

rủng rẻng tiền sông
chảy qua cửa bạc
ngọn đèn phong phanh
sóng người úp chụp


nở một cánh dù

sao mắt em chỉ nhìn thấy mùa thu ước lệ
lávànglávàng
ừ thì thu nào lá chẳng vàng
[hà cớ gì rền rỉ khúc les feuilles mortes]
sao em không nhìn thấy đàng sau tán lá vàng
cơn mưa chờ đợi
hứng trọn mùa đông gẫy đổ


hoàng xuân sơn
2014