Saturday, March 1, 2014

610. Thơ TRẦN VẠN GIÃ Bài thơ làm ở chòi giữ rẫy năm 1979




Ảnh minh họa (Nguồn: internet)



Củi và lửa ngún hoàng hôn cô tịch
 Một mình ngồi.Một mình cứ lui cui
Ta đâu biết củ khoai lùi đang cháy          
Và ngoài trời giọt sương rớt bùi ngùi

Có nhiều đêm nhìn tro tàn bếp lạnh
Ngọn đèn không đủ sáng chỗ ta ngồi
Thương bóng đời đi qua bờ vực thẳm
Nhìn thơ bay ngun ngút những núi đồi

Ta đã xót chuyến luân hồi xa thẳm
Ta đã cay chưa trả được nợ đời
Lòng chân chất như trái cà,trái bắp…
Ngẫm sự đời ví như một cuộc chơi

Ai còn thắp dùm ta thêm đóm lửa
Gom lại dùm ta một nắm tro tàn
Gió Hòn Dữ bên trời mênh mông thổi
Trăng mười ba thăm thẳm bóng đại ngàn.

TRẦN VẠN GIÃ


6 1 0