Wednesday, January 15, 2014

510. Thơ TRẦN VẠN GIÃ Nhã ca mùa xuân








Chưa già đâu
Chúng ta sắp lại quân cờ và đi ván khác
Gió còn tung bay
Mái tóc xanh thì con gái
Em còn ngọt ca dao
Có gì lạ không cỏ non
Đời cỏ không còn mãi xanh như thế
Nên câu thơ dâu bể
Tìm về bến bờ xưa dân dã
Để làm gì? như căn bệnh trầm kha
Xoáy trong vòng xoáy nhân sinh
Như dao cắt
Như sợi tóc chẻ làm tư
Như nước mắt nóng lên quá khứ
Như lửa hỏa ngục
Từ bàn tay em nhúm
Và đun nước mắt chảy trôi trên trang bản thảo lần đầu không thất vọng
Đêm.Đời còn dài trong tiếng độc huyền cầm
Đêm.Bùng lên cơn khát chảy qua dòng sông cũ
ở quê nhà loãng trong tiếng tu hú hoàng hôn
Đêm.Thương chị tôi tóc bạc.Anh đi ra trận không về
Đêm.Nhớ cơn đồng sàng dị mộng thoáng mùi trinh nữ ở quê
Em tìm về
Vì đã qua thời khắc trên những chỉ tay
Có lời tiên tri giả
Lời mật ngọt dính chân ruồi
Dù sao chúng ta cũng từ đất lớn lên
Từng im lặng đừng trước bão giông thổi qua đời biển động
Rớt nụ tầm xuân xuống khung cửa hẹp
Vượt cạn và với tay đập cánh cửa thời gian
Mà về với bóng
Trời cao đất rộng
Mênh mông em dưới bóng mây làng
Bóng.Bóng.Bóng
Bóng dưới mái hiên mưa có con nhện giăng tơ.Có câu thơ
hen hò bỏ quên bên thềm giếng ngọc.Có tuổi thơ ngồi khóc với trái khế chua
Có cây bông mua trăng vờn trên lá.Có tiếng chuông nhà thờ trong thực trong mơ
Bóng
Giữa mênh mông em ngồi với bóng
Bắt bóng của mình


Chưa già đâu
Cớ sao để đời chìm trong đáy cốc nhân sinh
Làng ta vẫn còn hơi thở cổ tích
Còn lập ngôn tiếng lá mùa màng
Còn những mùa chim muông giao phối
Chạm sinh lực vào ngực
Vào mắt sáng lên ngày phục sinh đa cảm
Vào em ngồi hát thánh ca lời cây ngô đồng thương bó mạ non tháng chạp
Và vác thập giá tình yêu đi dưới mặt trời không muốn lặn
Chúng ta sẽ đánh tan dấu vết đen đặc có âm điệu cùn trên mê lộ
Sẽ giăng câu thơ và bủa lưới trời
Níu bình minh
Rớt xuống ánh sáng tuyệt vời
Trong mùa xuân thức của chúng ta.

TRẦN  VẠN GIÃ

5 1 0