Monday, June 10, 2013

234. Thơ CAO QUẢNG VĂN Có phút giây nào



Trong ảnh: Cao Quảng Văn – Paris 6 - 2013



có phút giây nào anh nhắm mắt
để  lắng nghe
cả vũ trụ trong mình?
có tiếng gió
tự muôn trùng hiu hắt
sao trên trời
từ muôn kiếp
lặng thinh…(*)

anh nào biết
đêm hay ngày khởi động
niềm vui đầu tiên
nỗi khổ cuối cùng?
thơ đi – đến giữa vô cùng tịch mịch
tự vô cùng
đêm tối – bình minh

thơ rảo bước
theo chân người lữ khách
đẫm sương khuya
lá cỏ hát lưng đồi
theo gió tung tăng
đôi cánh hải âu chập chờn ngọn sóng
ôm ấp vỗ về ghềnh đá
biển xa xôi…

anh hít thở
cả muôn trùng sông núi
tự ngàn xưa cho mãi đến muôn đời
của một ngày ắp đầy trọn vẹn
của trăm năm – ba vạn mấy  ngàn ngày?

sao sống đủ
cho không thừa không thiếu
không hoài công không uổng phí một đời?
anh nhắm mắt... Để bồi hồi mở mắt
vẫn còn nguyên
bao khát vọng
chân trời!

anh nơi đây
mắt mỗi ngày nhắm mở
“ Ta còn đây?
hay khuất nẻo lâu rồi?”
còn hít thở đâu hẳn là đang sống
mà chỉ là…
tồn tại kiểu… trời ơi!

tôi không muốn
những ngày dài vô nghĩa
những trang dư trong cuốn sổ cuộc đời
những đêm hoang vu
những ngày sương khói
tồn tại mỏi mòn
chờ đợi phút tàn hơi!

và như thế
sống
nghĩa là quyết liệt?
ta vì nhau
từng phút một
trên đời…?

Cao Quảng  Văn
(Virginia, tháng 5 -  Vũng Tàu, tháng 12, 2012)

(*) Trên tất cả đỉnh cao là Lặng Im ( Ueber allen Gifseln ist Ruh) thơ của thi hào Đức,W. Goethe
– Trích dẫn theo Phạm Công Thiện, trong tập thơ có cùng nhan đề.


Cao Quảng Văn và Thu – Paris 6 - 2013



2 3 4