Tuesday, June 27, 2017

2947. Lục bát thời chiến tranh: TRẦN HOÀI THƯ Nước lên


Bình minh trên biển Qui Nhơn - Ảnh PCH – 9.2016



1.
Nước lên, trời thổ mật vàng
Nửa lan mây núi
nửa  tràn bãi sông
Nước lên rực một trời hồng
Trường giang lai láng một  giòng  hoàng kim

2.
Nước lên, quân lội qua sông
Đầu thì đội súng, mình trần, tay bơi
Khúc sông vang động nói cười
Hồn thanh niên bỗng một thời tuổi thơ
Nước lên, bờ tả đã mờ
Chỉ còn bờ hữu tạ tàn níu chân
Nước lên trời sắp tối dần
Quân qua đã hết
sao ta còn không bơi ?

3.
Nước lên, đêm sắp buông màn
Qua sông,  những bóng âm thầm qua sông
Không đò dọc, không đò ngang
Chỉ có chằng là   hình nhân lờ mờ
Với đầu đội chiếc ba lô
Với  poncho làm chiếc bè chiếc phao
Súng nòng chỉa mỏ lên cao
Thương cho  ông thượng sĩ Nùng thoát y

4.
Nước lên, ngày đã tàn rồi
Mặt trời đã ngủ sau đồi Kỳ Sơn
Chỉ có ta là dẫn con
Qua sông tìm mấy mả mồ  viếng thăm

5.
Chiều chiều thiếu úy qua sông
Hầu Kinh Kha qua đất Tần giết ma
Bây giờ chẳng có dân đưa
Ba nghìn tân khách chỉ  là sậy lau
Ngày xưa   cả xứ đàng sau
Bây giờ tháp cổ  cúi đầu   đìu hiu

6. 
Con sông vòng dưới chân đồi
Tháng năm nước cạn, tháng mười nước dâng
Nhà em ở cuối đường làng
Tôi  lội sông, không đò thuyền mà vui

Khói  nhà em thả lên lên trời
Tôi cũng thả sợi tình này cho em
Cho em đôi mắt mơ huyền
Xin phả vào khói thành hình trái tim

Hỡi người  đồng đội truyền tin
Chờ tôi một lát, tôi còn đang mơ

Trần Hoài Thư