Monday, June 5, 2017

2904.HOÀNG KIM OANH May mà có Saigon : Để nhớ Để Thương.





Cho tôi nói một lời rất thật
Dẫu xa người, người chẳng mất tôi đâu.
(NMN, Lời ghi trên đá, tr.28)

Thương quá Sài Gòn ngày trở lại, tập truyện ký mới của anh Nguyễn Minh Nữu đến với tôi vào những ngày cuối cùng của tháng tư Sài Gòn. Cơn mưa sáng nay dường như làm cái nóng thiêu đốt gắt gay chuyển mùa của thành phố phần nào dịu lắng lại. Mùa mưa đang trở về thành phố này… Và tập truyện ký ăm ắp bao nhiêu là ký ức xa gần của anh xoay quanh mảnh đất tôi sinh ra và lớn lên này bỗng dịu dàng như một tà áo lụa Hà Đông mềm mại thấp thoáng phố phường…

Thật lòng, không hiểu sao tôi đã nhận lời ngay không ngần ngừ khi từ dòng Potomac bên kia đại dương anh inbox, rồi email bản thảo về… tính chưa đầy 10 ngày. Thời gian tiếp cận quá ngắn cả với tác phẩm lẫn tác giả. Có lẽ bởi ngay từ tựa đề của tập truyện ký đã cuốn hút tôi. Có lẽ bởi nhắc đến Sài Gòn là nhắc đến những gì tha thiết nhất, thương nhớ nhất không chỉ trong tôi mà có lẽ cả thế hệ của tôi - những người đã sinh ra và lớn lên, đã khóc cười cùng những thăng trầm bể dâu của mảnh đất “thương quá” này. Những khuôn mặt thân thương bè bạn cứ lần lượt hiện ra qua từng trang viết thầm thì của anh. Và tôi đã đọc, đã cảm nhận từ điểm nhìn ân tình sâu nặng ấy ngay từ phút chạm cái tựa đề tác giả cố tình đảo trật tự cú pháp một câu kể thành câu cảm…mở ra cả một tâm thế đau đáu hoài niệm yêu thương và tiếc nhớ không nguôi…