Chiếc xe lam dừng lại trước cổng chợ. Lão bước xuống xe nhìn dáo dác chung quanh, như tìm kiếm một cái gì đó đã quen với lão từ lâu. Phải rồi. Con đường trước cổng chợ này mà lão thường hay đến hiệu thuốc Tây vào những buổi chiều rảnh rỗi, ngồi tán hươu tán vượn với H., cô gái con của bà chủ tiệm. Rồi sau đó lại ra ngôi quán của thượng sĩ Tán để uống ly cà phê đen nghe vài ba bản nhạc mà lão ưa thích trước khi trở về doanh trại. Lần nào đến quán cà phê của thượng sĩ Tán, mấy đứa con gái của ông thượng sĩ cũng nói: chú nghe lại bản nhạc này nghe, hay đáo để. Tụi cháu mới sang lại thích ghê lắm. Lần nào cũng như lần nào. Tựa như một điệp khúc. Mới đấy. Mới sang lại đấy. Nghe lại bản nhạc này nghe chú...Thế mà lão vẫn nghe, vẫn thích cái giọng Huế của mấy cô con gái này.
Con đường cũ đây rồi. Ngôi chợ vẫn nằm khuất sâu trong những dãy nhà cất vô trật tự. Có lẽ, trong khu chợ này, không có người con gái nào đẹp hơn H., mà cũng có lẽ nơi góc phố này cũng không có ai nhí nhảnh như những đứa con của ông thượng sĩ Tán.Tuy nhiên với lão: H. vẫn hơn tất cả. Lão thường hay nói: H. có một vẻ đẹp của những người đàn bà quý phái Tây phương vào thế kỷ 16. Lúc ấy H. như đĩa phải vôi, giãy nãy : khiếp! Làm gì mà ghê thế. Nhưng rồi, cô bé lại tò mò hỏi lão: làm sao anh biết em đẹp như những người đàn bà vào thế kỷ ấy. Lão cười, nhìn lên tấm hình thằng bé quảng cáo sữa “ babi lắc ” bụ bẫm, xinh xắn, dễ thương treo trên tường : thì xem tranh, lão nói. Những bức tranh cổ mà các họa sĩ vẽ trưng bày trong các lâu đài có ma cà rồng đấy. Lúc ấy, cô bé rút vai, le lưỡi trông thật dễ thương nhí nhảnh làm sao: chỉ có ma cà rồng thôi sao. Lão cười: ừ, ma lúc nào cũng thích gái đẹp. Chẳng bao giờ thích những người con gái xấu cả. Cô bé lại le lưỡi, rút vai. Những lần cô bé le lưỡi, rút vai lão thấy thích vô cùng. Để rồi, trước đó một tháng, cô bé đi chiếc vélo solex vào đơn vị lão từ giã để theo bố mẹ di tản về Sài Gòn. Khi những toán quân và đoàn người từ Ban Mê Thuột kéo xuống ồ ạt như một cơn lốc thổi mạnh xuống từ đèo M’ Rắc . Thị trấn nhỏ như bị lên cơn sốt. Chỉ còn lại gia đình của những người lính của ba quân trường nháo nhác chờ đợi chồng. Họ đùn đùn ra đi. Bỏ lại nhà cửa. Thị trấn trong chốc lát vắng hoe.
Lão đứng nhìn con đường dẫn vào chợ. Tấm bảng hiệu nhà thuốc Tây không còn treo trước nhà. Có lẽ H. đã theo gia đình ra đi vào những ngày ấy. Đi trong lần bỏ của lấy người mà chạy. Hai mươi tám năm. Vâng, đã hai mươi tám năm lão vẫn còn nhớ như in cô bé thường hay vào tiểu đoàn của lão với chiếc vélo solex đen, mỗi buổi chiều. Chiều xuống, lão thường hay đứng dưới chân tượng bán thân của Đức Trần Hưng Đạo do một anh khoá sinh từ Đà Lạt xuống thụ uấn, tạc nên. Lão đứng để nhìn cảnh về chiều của tiểu đoàn thật im ắng quá. Khoảng sân đất rộng, sạch nhẵn không có một cọng rác, lá cây do những bàn tay tân binh chăm sóc sáng chiều. Và những hàng dương trồng chung quanh càng về chiều càng vắng vẻ khi những đơn vị khóa sinh đã ra nơi điểm kích.
Mình lão đứng hằng giờ vào buổi chiều để nghe tiếng lá dương rì rào quanh lão, khi có những cơn gió từ cánh rừng phía sau khu mưu sinh thổi tới. Và, mỗi chiều như thế, lão lại muốn nghe tiếng xe vélo solex của H. chạy trên đường dẫn vào cổng tiểu đoàn. Mỗi lần gặp H., lão thường hỏi: mignonne vào thăm tôi đấy à. Cô bé hình như thích thú từ ngữ này mỗi lần lão nói.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...