BÃO ĐÊM
Truyện ngắn Lữ Quỳnh
Tranh Nguyễn
Quang Chơn
Lúc
mở mắt, hình ảnh ghi nhận đầu tiên trong căn phòng lờ mờ ánh sáng là ngọn đèn
ngủ trên mặt bàn. Bóng đèn tròn đục, vàng ửng như một trái chanh chín nằm dưới
cái chụp đèn không lớn quá một bàn tay. Anh lắng nghe tiếng gió hú bên ngoài
cửa kính.Tiếng một cánh cửa mà ai đó quên gài, thỉnh thoảng đánh ầm vào tường
từ xa nghe thật rõ. Ngoài khung cửa kính trước mặt, vẫn từ chỗ nằm, anh có thể
nhìn thấy hành lang bệnh viện chạy dài dưới ánh đèn mờ và xa hơn một chút,
những thân dương liễu như những vệt thẩm oằn mình trong bóng tối. Chợt anh buột
miệng: Đêm nay trời bão chăng?
Không
thể dỗ lại giấc ngủ, anh mở mắt thao láo nhìn trần nhà, tai lắng nghe và cố ý
phân biệt các tiếng động đang có. Lúc đầu anh còn cảm thấy khó chịu với tiếng
dương liễu vi vút từ xa, tiếng reo tưởng như không ngừng lại không thay đổi
cường độ, làm có lúc anh đã so sánh nó với tiếng hú kinh hoàng của gió trên mái
ngói. Tiếng cánh cửa đập vào tường khô và chát, anh có thể tưởng tượng ra được
hình ảnh cánh cửa xanh bật ra đập vào ở một trại ngoại thương nào đó.Rồi gần
hơn nữa, tiếng rên nho nhỏ từ phòng trước vọng vào.Tiếng rên nhắc anh nhớ tới
những người thương binh vừa được trực thăng chở về lúc sáu giờ chiều. Những
người lính áo quần trận rách bươm im
lặng nằm trên băng ca với vũng máu dưới đùi hay dưới lưng. Những người lính với
ánh mắt đờ đẫn khi biết mình đã về được
quân y viện, chỉ thều thào hỏi một câu duy nhất: em có nặng lắm không? Và anh
trả lời họ, những người bị nhẹ, cả những người bị nặng một câu không mấy khi
thay đổi: Nhẹ mà, chịu khó đau một chút nhé...Trong khi bàn tay anh vẫn nhanh
nhẹn rửa hoặc may kín vết thương của họ.