Sông Đà Rằng (Tuy Hòa) - Nguồn: google image
1.
chiều
nay ngồi
lại
bên dòng sông này
tôi
muốn
quên đi tất cả những phiền lụy
để
thấy
nước
kia vẫn
còn xanh
và
những
đám lục
bình
vẫn
trôi trong chiều lãng đãng
tôi
im lặng
để
chiêm ngưỡng
tiéng
xào xạc
tái tê của
lau lách
hay
tiếng
sóng vỗ
nhẹ
bên mạn
thuyền
đó
là nhạc
của
trời
tôi
im lặng
nhìn theo chiếc thuyền câu
đang
lặng
lờ
trên sông nước
tôi
muốn
trút đi những oan khiên của
một
đời
người
để
nghe sông réo gọi kiếp đời tôi
hãy
quên đi hãy quên đi
hỡi
ta của
vinh danh phù phiếm
hỡi
ta của
cơm
áo bon chen
tôi
đang nghe sông hát
nhạc
tiếc
nuối
một
thời
xa xưa
hãy
thả
trôi đi hãy thả trôi đi
những
tham vọng
của
tuổi
trẻ
những
lừa
đảo
của
cuộc
đời
những
ngụy
tín và phản bội
hãy
rửa
sạch
đi
bụi
của
ngày tháng
và
rửa
sạch
đi
cả một
quãng đời
tôi
2.
hỡi
dòng sông đã tắm gội tuổi thơ tôi
chiều
nay tôi muốn hát vang trên bến
nước
khúc
hát của
kẻ
trở về
giữa
thiên nhiên mù mịt bóng mây
tôi
chợt
thấy
lòng vô cùng nhẹ nhàng
tôi
muốn
chạy
tung tăng
như
thuở mới
lên mười
đuổi
bắt
những
cánh bướm
nhưng
khi nhìn
lại
dấu
chân mình trên cát
mới
biết
rằng
tuổi
thơ
tôi đã xa
tôi
muốn
trầm
mình trong dòng nước
như
ngày nào vứt sách vở bên bờ lau
nằm
nghe nước
reo vui
nhưng
chiều
nay, sông ơi
khi
nhìn bóng mình cúi xuống quá khứ
mới
biết
rằng
đời
sống
đã tàn phai
đành
ngậm
ngùi
phơi
xác mình
trên
bãi vắng
3.
chiều
nay bên dòng sông tuổi thơ tôi
hình
như
có tiếng
mẹ cười
như
thuở
sông vui ngày đám cưới
hình
như
có tiếng
mẹ
hát
như
thuở
con nằm
trong võng nói ê a
quá
khứ
tôi đã chìm sâu trong đáy nước
chỉ
còn thấy
giữa
đất
trời
hiu quạnh
bóng
mẹ
cúi xuống
trên quê nghèo
tôi
bước
tới
bên người
gửi
lên vầng
trán nhăn nheo
một
nụ
hôn
dù
héo úa
4.
hỡi
dòng sông của thuở tôi ra đi
dẫu
biết
trời
vô tâm và đất bạc lòng
tôi
vẫn
để hồn
mình
xanh
như nước
sông kia
tôi
vẫn
để
lòng mình
trôi
bồng
bềnh
theo những
đám rong rêu
giạt
về
cuối
trời
vô định
tôi
muốn
đứng
suốt
chiều
nay bên sông lạnh
để
nghe nhạc
vàng réo rắt
dìu
tôi qua những kỷ niệm ấu thời
tôi
sẽ
nhìn đến
tận
cõi trời
xa
để
biết
rằng
sau
những
đám
mây xám ngắt kia
vẫn
còn một
bình minh
rực
sáng
5.
hỡi
dòng sông của tuổi thơ tôi
giờ
đây vọng
từ
tám cõi mây xa
từ rừng
sâu núi thẳm
hay
biển
rộng
sông dài
tôi
với
hư
không đang tan biến vào nhau
khoảng
cách giữa
sự sống
và nỗi
chết
chỉ
còn là một sợi
tóc
vậy
thì hãy quên đi
hỡi
ta của
tuổi
thơ
giẫy
chết
hỡi
ta của
ngày tháng ngậm ngùi
hãy
trôi đi cứ trôi xa
hỡi
dòng sông của ngày tháng ly tan
hỡi
dòng sông của chiều nay ta quên lãng
PHẠM CAO HOÀNG
1971