T
h ơ t h ờ i c h i ế n
t r a n h
Đồi
cát ở Bình Thuận – Nguồn: Mapio.net
TỪ
THẾ MỘNG
Thương
ngươi không thể cầm trong tay
ta với ngươi tuy quen đã lâu
lênh đênh ngàn dặm tình không sâu
bỗng dưng một sáng nghe ngươi mất
buông thỏng hai tay ta cúi đầu
lênh đênh ngàn dặm tình không sâu
bỗng dưng một sáng nghe ngươi mất
buông thỏng hai tay ta cúi đầu
nhớ
khi ta đổi về Tuy Hoà
trời chưa muốn sáng trăng còn xa
bảo: "suốt cả đêm nay ta đánh phé"
rủ : "hôm nào cậu tới chơi cùng ta"
trời chưa muốn sáng trăng còn xa
bảo: "suốt cả đêm nay ta đánh phé"
rủ : "hôm nào cậu tới chơi cùng ta"
cái
thằng hiền khô con gà chết
thấy ta để râu con cá chốt
cậu cười, ta đưa ống sáo ngang mày
chào tuốt người thương và kẻ ghét
thấy ta để râu con cá chốt
cậu cười, ta đưa ống sáo ngang mày
chào tuốt người thương và kẻ ghét
ta
yêu tiếng nấc sầu em xanh
sầu như em Thuý sầu lênh đênh
ngươi yêu tiếng hí xa ngàn dặm
Hòn Vọng Phu hơi sưong còn long lanh
sầu như em Thuý sầu lênh đênh
ngươi yêu tiếng hí xa ngàn dặm
Hòn Vọng Phu hơi sưong còn long lanh
có
lần ngươi muốn ngươi thay đổi
ánh mắt ngươi buồn hơn thuở xưa
trời mới lên cao trời sáng lắm
mắt ngươi chìm khuất phương trời xa
ánh mắt ngươi buồn hơn thuở xưa
trời mới lên cao trời sáng lắm
mắt ngươi chìm khuất phương trời xa
ta
đi biền biệt ngươi biền biệt
hồn trai không kín mộng giang hồ
nghe ngươi vào lính ta đang lính
súng đạn như đùa với kẻ thơ
hồn trai không kín mộng giang hồ
nghe ngươi vào lính ta đang lính
súng đạn như đùa với kẻ thơ
ta
tròn hai mắt ra kinh ngạc
mắt ngươi dìu dịu màu ca dao
ngươi áo quần xanh đường kẻ mới
hai hàng ánh sáng ngã lao đao
mắt ngươi dìu dịu màu ca dao
ngươi áo quần xanh đường kẻ mới
hai hàng ánh sáng ngã lao đao
ngươi
về Phan Thiết đang mùa gió
chuyện vãn chưa vừa được mấy câu
đã mịt mùng xa ngươi lửa đạn
ta phương trời cách mấy trùng sâu
chuyện vãn chưa vừa được mấy câu
đã mịt mùng xa ngươi lửa đạn
ta phương trời cách mấy trùng sâu
mấy
trùng sâu cách ngươi nằm xuống
Nora còn chùng bông cỏ may
Nora chùng lòng dăm đứa bạn
thương ngươi không thể cầm trong tay
Nora còn chùng bông cỏ may
Nora chùng lòng dăm đứa bạn
thương ngươi không thể cầm trong tay
thương
ngươi lũ bạn quây quần lại
đánh phé vui tràn suốt cả đêm
vui quá nên vui tràn nước mắt
hồn buồn không thấy mộng Y Uyên (*)
đánh phé vui tràn suốt cả đêm
vui quá nên vui tràn nước mắt
hồn buồn không thấy mộng Y Uyên (*)
Từ Thế Mộng
Phan
Thiết, 1969
(*)
Nhà văn Y Uyên (1940-1969), tử trận tại đồn Nora, Phan Thết ngày 8.1.1969
NGUYỄN
BẮC SƠN
Mật
khu Lê Hồng Phong
Tướng
giỏi cầm quân trăm trận thắng
Còn ngại hành quân động Thái An
Cát lún bãi mìn rừng lưới nhện
Mùa khô thiếu nước lính hoang mang
Còn ngại hành quân động Thái An
Cát lún bãi mìn rừng lưới nhện
Mùa khô thiếu nước lính hoang mang
Đêm
nằm ngủ võng trên đồi cát
Nghe súng rừng xa nổ cắc cù
Chợt thấy trong lòng mình bát ngát
Nỗi buồn sương khói của mùa thu
Mai ta đụng trận ta còn sống
Về ghé sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui
Nghe súng rừng xa nổ cắc cù
Chợt thấy trong lòng mình bát ngát
Nỗi buồn sương khói của mùa thu
Mai ta đụng trận ta còn sống
Về ghé sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui
Ngày
vui đời lính vô cùng ngắn
Mặt trời thoáng đã ở phương Tây
Nếu ta lỡ chết vì say rượu
Linh hồn chắc sẽ thành mây bay
Mặt trời thoáng đã ở phương Tây
Nếu ta lỡ chết vì say rượu
Linh hồn chắc sẽ thành mây bay
Linh
hồn ta sẽ thành đom đóm
Vơ vẩn trong rừng động Thái An
Miền Bắc sương mù giăng bốn quận
Che mưa giùm những đám xương tàn.
Vơ vẩn trong rừng động Thái An
Miền Bắc sương mù giăng bốn quận
Che mưa giùm những đám xương tàn.
Nguyễn
Bắc Sơn
Phan Thiết, 1969
NGUYỄN LỆ TUÂN
Dựng
một lều thơ trông ra cửa biển
mai tôi chết xác tan vào lòng đất
xin hãy cho tôi nắm cát máu quê nghèo
dựng một lều thơ trông ra cửa biển
để ngàn năm mãi mãi được quạnh hiu
Nguyễn Lệ
Tuân
Phan Rí, 1969
NGUYỄN
DƯƠNG QUANG
Chiều
trên rừng trong mật khu Lê Hồng Phong
Chiều đã
đầy trên rừng cây thấp
nắng trải
dài xa những đỉnh xa
ta ngồi
lắc bidon vừa cạn nước
nhấp môi
khô mà nghĩ một quê nhà
Kì lớp
đất bám trên da mặt cháy
vết môi
hôn nhuộm đỏ mặt trời chiều
Tà Dôn xa
mướt như cồn ngực nhỏ
thở hoàng
hôn Phan Thiết nhập giờ yêu
Cây khẩu
cầm mang theo ngày cầm súng
mi
sol…sol mi do fa …
ôi khúc
O’Cangaceiro dồn dập
nửa đời
ta một thuở không nhà
Ngồi trên
cát nhai thịt dong nướng
vẫn ngon
hơn Đồng Khánh với gà quay
ngu quá
đỗi quên mang theo xị đế
thắp cho
đêm còn có chút mặt trời
Dăm tiếng
nổ mon men bên triền dốc
vài ba
anh du kích, mấy A.K
ta quơ
súng, bỏ dong cho đàn kiến
mi
sol…sol mi do fa…
Đêm đã
đầy trên rừng cây thấp
nắng ngủ
đen xa những đỉnh xa
ta ngồi
thở như chưa từng biết mệt
gai ô rô
ơi, em thật mặn mà
Đêm đã im
trên rừng cây thấp
bầy te
te xa đã nhỏ giọng hò
như chàng
cao bồi ngủ bên chân ngựa
Ohé! O’
Cangaceiro...
Nguyễn Dương Quang
Phan Rí, 1970
PHẠM CAO HOÀNG
Bạch tiễn tôi ở Ngã Ba Duồng
tay
chưa vẫy mà lòng nghe ứa lệ
người tiễn tôi một sớm mùa thu
cám ơn em, hỡi người thiếu nữ
thôi, chia tay, xe lăn giữa bụi mù
người tiễn tôi một sớm mùa thu
cám ơn em, hỡi người thiếu nữ
thôi, chia tay, xe lăn giữa bụi mù
trong
phút đó sao người chẳng nói
dù một lời cũng đủ buổi xa nhau
và trong mắt người có gì buồn bã
thoáng ngượng ngùng rồi sẽ quay mau
dù một lời cũng đủ buổi xa nhau
và trong mắt người có gì buồn bã
thoáng ngượng ngùng rồi sẽ quay mau
hình
như gió lộng qua màu áo
tóc người che mấy cõi trời sầu
xe lăn bánh tôi âm thầm khóc
có xa rồi lòng mới thấy đau
tóc người che mấy cõi trời sầu
xe lăn bánh tôi âm thầm khóc
có xa rồi lòng mới thấy đau
người
tiễn tôi một sớm mùa thu
vàng dáng lá như dáng người tha thướt
đường thì xa vạn dặm mịt mù
những oan nghiệt làm sao ngờ được
vàng dáng lá như dáng người tha thướt
đường thì xa vạn dặm mịt mù
những oan nghiệt làm sao ngờ được
tôi
phong sương nên không hề biết
con đường nào có lá me bay
con đường nào chân người in dấu
những tình buồn giữa buổi thu phai
con đường nào có lá me bay
con đường nào chân người in dấu
những tình buồn giữa buổi thu phai
người
cũng hiểu đời một tên đãng tử
có gì đâu ngoài cuộc sống buồn tênh
những thu qua rồi những mùa thu tới
một mình tôi rồi vẫn một mình
có gì đâu ngoài cuộc sống buồn tênh
những thu qua rồi những mùa thu tới
một mình tôi rồi vẫn một mình
người
cũng thấy áo tôi không đủ ấm
chưa ba mươi mà tóc bạc trắng đời trai
ngày tháng cứ lạnh lùng một bóng
tôi điêu linh nay đã mấy năm rồi
chưa ba mươi mà tóc bạc trắng đời trai
ngày tháng cứ lạnh lùng một bóng
tôi điêu linh nay đã mấy năm rồi
có
lúc tôi nhủ thầm đời lạ nhỉ
tôi mà cũng có người đưa tiễn ư
tôi mà cũng có người con gái dáng như thu
cầm tay khóc giữa tình đời bội bạc
tôi mà cũng có người đưa tiễn ư
tôi mà cũng có người con gái dáng như thu
cầm tay khóc giữa tình đời bội bạc
bởi
thế nên cám ơn, người nhé
xe lăn đi là cách biệt ngàn trùng
xe lăn rồi bụi mù trời giông bão
tóc thu người bay giữa hư không
Phạm Cao Hoàng
xe lăn đi là cách biệt ngàn trùng
xe lăn rồi bụi mù trời giông bão
tóc thu người bay giữa hư không
Phạm Cao Hoàng
Phan
Rí, 1970