Biết
bao lần nhìn trời sao lấp lánh,
Nhớ
Tuy Hòa, biển cát thoảng hương đêm,
Men
rượu ấm, những hoàng hôn chớm lạnh,
Bên
bạn bè của một thuở thân quen.
Nơi
có dòng sông, cát nhiều hơn nước,
Có
con đường dương liễu rất đơn sơ,
Mùa
điệp vàng khoảng trời xanh mơ ước,
Có
năm năm, lấp lánh dòng sông thơ…[1]
Men
rượu ấy của một thời đã mất,
Ta
lần vào ký ức để tìm vui….
Khói
thuốc loãng, ánh đèn dầu lụn bấc,
Vầng
trăng khuya thui thủi đến ngậm ngùi..
Hai
mươi năm qua rồi như chớp mắt,
Với
đời người dài quá đến đau thương!
Bao
dâu bể, mất còn cao chất ngất,
Ta
hoang mang, trắng tóc lạ “thiên đường”!
Ta
ra đi chưa một lần trở lại,
Tự
hỏi mình, ai phụ rẫy ai đây?
Sông
núi đó, biển trời đâu ái ngại,
Mà
đành lòng hồn mộng gửi mây bay….
Tuy
Hoà ơi! Xin vì nhau gắng đợi,
Buồm
căng lên, lộng gió chở ta về…
Bằng
hữu ơi! Bên trời ai có hỏi:
“Nhất phiến băng tâm tại …ngục hề” [2]
Lê Phương Nguyên
Xuân Lộc, 1995
[1] NĂM NĂM DÒNG SÔNG THƠ: tựa đề
một tập thơ của Trần Huiền Ân
[2] Mượn câu thơ của Vương Duy, đời
Đường:
“Nhất
phiến băng tâm tại ngọc hồ” và xin đổi lại 2 chữ cuối