Photo by PCH
– Scibilia 2015
Nem
moi bọc áo lấy tờ 5000 trao tay Chả: Có đàn đúm cà phê cà pháo xong thì nhớ tạt
ngang chợ mua tui bó rau. Chả gật đầu: Ô kê. Nem nhìn trời: Mưa nắng chi cũng
đi cà phê, răng lạ quá! Ở nhà mua đủ hai ba hủ lớn bé có cả mà không chịu uống,
rõ là ngứa cái chân cứ kiếm cớ chạy rong. Nem bình phẩm, lời chua như thông lệ.
Chả dắt xe máy ra: Thằng Tư vắng mặt hai hôm bị chúng mắng đồ nhác gan sợ vợ.
Tui thương bà, chẳng ưa bị chúng coi thường, có thông cảm không? Chả đội nón bảo
hiểm, mưa lộp độp ngoài vành tai khoả lấp lời mà Nem đang nhóp nhép miệng. Có
nghe rõ không? Ừ, đã nghe rõ.
Tụ
điểm là quán “Tình Xa” nằm nhô thân cheo leo bên khúc sông mà con nước dật dờ
bên dưới nông cạn tuỳ mùa. Quen biết cả, chủ quán vẫn chịu chơi đôi khi cho ký
sổ, chẳng lấy đó làm điều; mà nói cho ngay đám khách này chưa từng chạy làng,
không phải hạng mặt trân mày tráo giả điếc giả câm. Gì chớ bọn họ cũng vui thú
sốt sắng khi nghe cậy nhờ, chạy u đi mua đường sữa nếu quán thiếu hụt đột xuất.
Bà Sương từng thỏ thẻ: Rất tâm tư mấy anh, ấn tượng lắm tình bang giao đề huề
giữa khách chủ.
Khi
Chả đun xe vô sân xi măng có đôi ba chậu tường vi đang úng thuỷ thì đã đủ mặt
các chiến hữu tụ bầy. Tới lâu chưa? Bọn này mới đến cả, ngồi chưa ấm đít. Cà
phê sữa nóng và năm cái mồm cùng đốt thuốc, khói dày đặc loãng chậm khiến không
khí chừng bớt lạnh. Có người tức cảnh sinh tình rung đùi trên ghế mang thơ
Nguyễn Bính ra đọc thầm:
Giời
mưa ở Huế sao buồn thế
Cứ
kéo dài ra đến mấy ngày
…….
Đò
vắng khách chơi nằm bát úp
Thu
về lại giở gió heo may…
Bà
Sương mang thêm bình thuỷ nước sôi đặt giữa bàn, trao thông tin: Con Chanh hôm
qua bị kêu ra uỷ ban làm việc, nó than bức vách có lỗ tai hay răng mà làm ăn
vén khéo cách mấy cũng bị lộ hàng, chán mới gớm! Chanh mô? Chanh “mỏi một hang”
chứ Chanh mô nữa. Còn ai trồng khoai đất này!
Bà
chủ quán ngó quanh: Vì cớ làm răng mà mấy anh lại áp đặt cho nó ba chữ ác ôn
nớ? Ông vừa đọc thơ Nguyễn Bính đáp: Chị Sương ơi, bọn ni có cảm tình với Chanh
mới cho cô ấy nép mình trong thơ Bùi Giáng chứ dễ dầu gì:
“Em đi
bên ấy chân tròn khép
Hai
ống mơ hồ mỏi một hang”.
Có
an toàn không? Chanh có nói thêm chi khác? Bà Sương hạ giọng: Chừ có “đi” thì
em phải mang thân sang địa bàn khác. Cẩn tắc vô áy náy. Nó tâm sự như rứa. Cạy
mặt chỗ ni, bụt nhà không thiêng. Có hai mươi tuổi đời mà đã mọc bốn năm sợi
tóc bạc, lo âu suy nghĩ lao lung quá! Ấy là bởi Chanh nó có nhan sắc đâm rậm
rật, chớ con Lan con Bưởi cứ bình chân như vại lai rai ba sợi có chết thằng Tây
nào đâu.
Chả
ngồi ôn nhớ từng bóng hình. Con Lan trắng da dài tóc chỉ phải cái tội mình hạc
xương mai. Bưởi tuy đen đúa cốt cách nông dân nhưng vóc vạc ngồn ngộn vừa vặn
một vòng tay ôm. Lan còn biết nhắm mắt ngậm miệng chứ Bưởi rèm mi chẳng đóng mà
miệng thì sung chuyện hát cải lương. Lạ, xuống sáu câu cũng tuỳ thời điểm, tuỳ
hoàn cảnh. Lu bu muốn tắt quạt dường như Bưởi chưa từng nếm trải qua. Chả chẳng
biết em Chanh có ngon cơm không, tính cắc củm dè xẻn tiền tiêu pha để đi thực
tế một phen thì giờ đây sự cố vụt hiện. Trong đám chiến hữu có người lưu số
Chanh Lan Bưởi vào điện thoại di động nhưng Chả thì không, bởi Nem chúa tò mò
buồn tay ưa kiểm soát những tin nhắn, những cuộc gọi. Ăn vụng phải biết chùi
sạch mồm, chớ dại trưng chứng cớ. Số con nào đây? Cãi chày cãi cối hả? Tui phôn
một cú là rõ trắng đen. Ôi, căng lắm lận! Cực bức xúc! Tam thập lục kế, lạy bà
tui ở bụi này rõ là hạ sách, khó du di.
Mưa
thưa hạt rồi ngưng hẳn. Tan hàng. Chả chạy xe ghé chợ ngắm hàng rau xanh ngồn
ngộn hai hàng đâm thừ người. Móc điện thoại ra: A lô, bà biểu mua rau mà rau gì
thì chẳng cho hay. Rau có năm bảy loại rau, gió đưa cây cải về trời rau răm ở
lại dứt khoát bà hổng xơi. Đúng vậy, ông lựa cho tui bó rau muống ngó nõn nà
xanh non. Đắt quá thì lựa mồng tơi hoặc hai bó tàng ô. Không ấy, kẹt quá thì
mua đại trái bầu cũng đặng. Đầu tôm mà nấu canh bầu, vợ chan rồi húp chồng rầu
bỏ cơm. Loay hoay một hồi Chả đến bên gánh hàng một bà cụ không trương tấm biển
“Rau Sạch”. Thiệt vàng sợ chi lửa. Đàng sau những quảng cáo thường là nơi ẩn
náu của dối gian. Chữ “Cấm Đái” luôn hiện ra giữa phạm vi nồng khai nước tiểu.
Một bó cải hoa vàng giá 3K. Đựng trong túi ny-lông, đong đưa móc vào kính chiếu
hậu thì bất thần Chả ngó ra Chanh. Rõ là ẻm có đi mần việc với uỷ ban, bình
thường ẻm trông linh hoạt hơn nhiều. Í, giỏi ghê nơi! Biết đi chợ mua rau nữa
à? Chanh nói. Tuy mang tên ấy mà giọng Chanh nghe ngọt hơn cam. Nếu không bị cơ
quan bảo vệ khu phố dằn mặt, có thể thanh quản kia sẽ phun tới từng cục đường
phèn. Hạt sen đem nấu đường phèn, chè này nhất định kẻ hèn bó tay. Thanh cao,
ngon ngọt, người ít tiền mấy ai đụng tới. Chả tuôn lời chả chớt: Có tính sang
địa bàn khác không, anh chở đi. Chi vậy? Để giúp em bớt mỏi một hang.
Có
ai mỏi hồi nào đâu? Đang muốn mỏi mà chưa kiếm ra thủ phạm đây. Hề hề, leo lên
xe ôm này đi. Sao linh như cái miễu vậy không biết. Ngồi cà phê đằng “Tình Xa”
vừa nhắc tới em hổm rày không thấy mặt thì bây chừ hiển hiện. Đi, mình sang
sông, bên kia cầu có quán “Tình Vắng” chuyên trị Ca-ra-ô-kê. Chanh ngồi vào yên
sau, nhích mông ôm sát Chả: Ô kê, tới luôn đi anh. Mình khôn mình tới chốn lao
xao.
***
Cơm
nói cùng Phở: Lóng rày con người em nó làm sao ấy, có điều phải quấy nào thì cứ
nói thẳng ra cho sáng tỏ đôi đàng. Phở làm thinh, cũng chẳng buồn mặc lại áo
quần. Chiều chưa về nhưng nắng thoi thóp ngoài màn cửa, ánh sáng tuy yếu nhưng
Cơm nhìn nhận rõ là màu da Phở trắng quá, hơn cả trứng gà bóc. Mái tóc đen đổ
dài uốn lượn bên vai trần làm tương phản, đẩy mạnh sắc độ như da biết phát
quang. Cơm ngồi mép giường dùng một tay ve vuốt từ vai xuống ngực xuống bụng
xuống tận vật cản là cánh tay Phở đang thu cất giữa bắp đùi, sít sao, ẩm thấp.
Chị vẫn ao ước có được số đo ba vòng giống em, đừng nói là đàn ông bản thân chị
cũng đâm mê mệt vì thể hình, vì làn da, vì những thứ em đang sở hữu. Chiều rồi,
chị về nhé. Sao hôm nay em không mấy vui?
Phở
nhìn vào khuôn mặt Cơm: Em đang rối lòng, chị tốt với em quá… đồng thời… anh ấy
cũng quá sức chu đáo với em… Chị nên cho em một ý kiến. Nghe chị hỏi này, em có
yêu anh ấy không? Em cũng muốn hỏi chị, chị có yêu chồng chị không? Chị đã từng
biểu lộ sự ghen tuông? Cơm nuốt nước miếng: Ghen chớ, nhưng phải dằn bà hoả
xuống, bởi suy đi tính lại chẳng giải quyết được gì, thêm rách việc. Đưa thơm
miếng nào. Cơm gục mặt xuống vùng ngực đầy của Phở, nghe được nhịp tim đối
tượng bình thản đập, thong dong lên xuống. Chồng chị thích hôn em ở những vùng
nào? Phở thôi thu cất hai tay giữa đùi, Phở rướn thân: Ảnh nói, anh mê toàn bộ
khu vực của em. Thôi, chị về, muộn rồi. Còn phải ghé chợ mua thức ăn.
Cơm
ra khỏi căn hộ mà chồng lén thuê cho tình nhân. Hai tháng trước, Cơm tốn bốn
triệu để chi trả cho thám tử tư và nghe lời ổng khuyên: Không có mưu kế nào cực
sốc bằng cách tạo cho bọn chúng tin vào một sự yên ổn tuyệt đối. Chỉ có bọn trẻ
người non dạ mới quýnh quáng la hoảng lên. Dậm chân dậm cẳng mà làm gì, bù lu
bù loa mà làm chi; muốn làm trò cười cho bàng dân thiên hạ à…
Cơm
ghé chợ, bỏ băng nhà hàng đặc sản hoành tráng đứng án phía trước để men theo
con hẻm sánh đôi ngập đầy bóng tối. Một gã thanh niên mang tạp dề nhờ nhợ màu
trắng đục bất thần hiện ra đón đường trao vào tay Cơm cái giỏ đan bằng chiếu
lát. Hắn nói, hơi thở nồng mùi thuốc lá: Đủ hàng. Một lít cường toan a-xít đậm
đặc nguyên chất và một con dao Thái Lan có thể chẻ sợi tóc làm hai. Trong gói
giấy là ba viên thuốc gây mê hiệu quả. Chúc cô thành công. Cơm đưa hắn cái
phong bì. Không cần đếm tiền, thoáng cái hắn biến mất tiêu.
Thấy
đói bụng, Cơm ghé vào quán bình dân gọi xuất ăn giá 65K. Giờ này chồng Cơm đã
tan việc cơ quan, ảnh sẽ ghé đùa nghịch với Phở, tầm 11 giờ thì về nhà. Việc ở
cơ quan ngập cả mặt, chán thế! Luôn đầu bù tóc rối với ba cái hợp đồng, chả cho
mình một phút giây trống để thư giãn… Thường, ảnh sẽ nói thế và rồi đi nhanh
vào phòng tắm. Ảnh sẽ sai vợ mang nước tới khi ảnh ngồi xem ti-vi…
Cơm
bắt xe ôm, trước khi đọc địa chỉ nhà, Cơm biểu xe dừng ở một hiệu sách. Cơm đi
lại ngăn kệ có ghi dấu chuyên mục hình sự và mua cuốn truyện dịch của Nhật.
Mỏng thôi vì Cơm không có đủ thời giờ để ngốn nó. Bìa trình bày rất máu, rất
lôi cuốn, rất hợp nhãn.
Và
Cơm mở cửa vào nhà quạnh quẽ lúc đồng hồ chỉ số 9.30 PM. Hồi hộp đợi chồng
trong bóng tối.
Hồ Đình Nghiêm
Montréal,
Feb, 25. 2017