Ta sẽ là lương nông,
Bởi chưa thành hào sĩ… .-
LPN
Tìm
cõi bình yên để sống vui,
(Đất
trời vắng lạnh khắp nơi nơi,
Đàn
chim trốn tuyết chưa quay lại,
Nặng
vết thương lòng đâu dễ nguôi…)
Dõi
bóng người đi khói tỏa mù,
Quê
nhà còn lại những hoang vu
Tháng
ngày lặng lẽ tin…và đợi…
Giữa
những chiều xuân loạn sắc thu…
Tôi
ở đây tìm hương cố hương,
Mưa
tuôn rát mặt gió ngông cuồng.
Ngẩng
lên se sắt màu tang tóc,
Có
ánh sao nào xanh viễn phương?...
Mấy
mẫu đất rừng khai vỡ ra,
Lúa,
ngô, khoai, sắn, dặm dưa, cà…
Nơi
đây bao thuở tiền nhân đã,
Gìn
giữ tô bồi để lại ta.
Dăm
đóa hoa xinh nở cuối vườn,
Quanh
đời lam lũ rất thân thương,
Giếng
sâu buộc chặt trời xanh ấy,
Và
biết bao điều để vấn vương…
Tôi
sẽ từng ngày canh tác sâu,
Nâng
niu hơn cả khối tình đầu;
Rồi
mai hoa trái thơm trời biếc,
Con
cháu quây quần nối tiếp nhau.
Mở
cửa ra, nhìn núi vẫn còn,
Lòng
vui, lót dạ mấy lưng cơm
Chè
xanh một bát thơm mùi lá,
Vác
cuốc ra vườn chân dẫm sương….
Nắng
cứ thiêu và mưa cứ rơi,
Cứ
giông, cứ bão, lụt ngang trời…
Mồ
hôi, nước mắt đều nghe mặn,
Cứ
thế mà tôi góp mặt đời.
Đêm
về hóng chuyện với hư vô,
Hồn
gửi vào xa, vạn bến bờ,
Nơi
đó dẫu đo bằng ánh sáng,
Cũng
là cát bụi cũng hoang sơ…
E
ấp đầu non một nụ cười:
Vầng
trăng tri kỷ của riêng tôi,
Vệt
buồn như được mang đi gội
Thắp
sáng niềm vui giữa cuộc đời…
Lần
giở từng trang sử sách xưa,
Vết
son thiên cổ vẫn chưa mờ;
Dang
tay cảm tạ hồn Tiên Tổ,
Nuôi
nấng tôi và một giấc mơ…
Đã
vắng nhiều năm cánh nhạn hồng,
Quê
nhà khắc khoải những chờ mong.
Người
đi gửi lại hồn sông núi,
Tôi
ở đây buồn theo núi sông….
LÊ
PHƯƠNG NGUYÊN
Những ngày vỡ rẫy ở Xuân Lộc