MORNING
IN THE BLUE RIDGE MOUNTAINS, VIRGINIA
Oil
on canvas, 36 x 56 in (1858)
William Louis Sonntag (1822 – 1900)
Buổi
chiều tôi về ngồi trước sân một mình
bầy
quạ đen sà xuống kêu hoàng hôn
tôi
không biết đi đâu đến đâu
trò
chuyện với ai cuối ngày cho vui.
Tôi
ngồi nhìn những chiếc lá phong lay động theo chiều gió
rồi
sẽ vàng khô rụng xuống đầy vườn.
Tôi
nghe nói mùa thu Virginia đẹp lắm
phải
rồi, bao la rừng cây bao la màu lá úa
sự
tàn tạ cũng đẹp như lúc mới đâm chồi xanh.
Nhớ
tuổi nhỏ
tôi
đi suốt ngày dưới những tàng cây cao su mát lạnh
chạy
theo con nước lũ miền Đất Đỏ
quỳ
trên băng ghế nhà thờ đọc kinh trước giờ học.
Dì-xơ
của tôi đâu rồi. Dì-xơ rất dữ, để lại
trong
tôi sự nghiêm nghị.
Mẹ
tôi thì cưng con chìu con quá đỗi.
Bây
giờ Ba tôi nằm một mình
Trong
ngôi mộ buồn thiu ở Gò Dưa
Mùa
mưa này nước có xói mòn mặt cát.
Mẹ
tôi ngồi đan mền đan áo suốt ngày bên Utah…
Buổi
chiều tôi về ngồi trước sân một mình
rưng
rưng nỗi nhớ mù sương
tôi
muốn nói thầm với những nụ hoa nhỏ
lấm
tấm trên thảm cỏ xanh
như
những giọt nước mắt trong chiều rũ rượi.
Tôi
thèm nghe tiếng võng trưa kẽo kẹt
thèm
nhìn ngọn khói lam chiều lan xa bên triền núi.
Những
đoạn đường đèo hoang vu trên Đơn Dương
tiếng
lục lạc của chiếc xe bò cũ kỹ
móng
ngựa mòn rơi trên đường.
Buổi
chiều tôi về ngồi trước sân một mình
tôi
không biết đi đâu đến đâu
sợ
những người quen đã thay đổi
cuộc
sống ở đây đo bằng vẻ bên ngoài,
nghe
nói vậy. Mà tôi thì đạm bạc
chỉ
để dành được những hạt đậu phộng khô ra vãi cho sóc ăn.
Mỗi
ngày đi làm thường thấy những con sóc bị xe cán chết
tôi
có nỗi buồn riêng
như
mỗi ngày vẫn nghe tiếng rú inh ỏi của xe cứu thương
thấy
chung quanh nhiều bất trắc.
Nên
buổi chiều tôi về vẫn ngồi trước sân một mình
đêm
mùa này xuống chậm
những
đốm đom đóm không đủ sáng trong trời chạng vạng
tôi
vô nhà thắp một que nhang.
Đinh
Cường
13.8.1990
Ghi
chú: bài thơ này được viết vào thời gian đầu Đinh Cường định cư ở Mỹ.
Bài
thơ đã được đăng trên Hoa Thịnh Đốn Việt Báo số 264 năm 1990; nhà văn
Hồ Đình
Nghiêm vừa
tìm thấy và gửi cho chúng tôi. PCH