HÀ
THÚC SINH
Ra
Đi
Lên
xe đã quyết sẽ qua đèo
Phố
ngó theo như nghĩ ngợi nhiều
Cuộn
chỉ thời gian không ngược được
Dốc
đời lão giả phải nương theo
Đèn
ai le lói buồn khung kính
Ngõ
nhỏ râm ran khổ chó mèo
Đến
lúc xe ra đường trực chỉ
Ngoái
thương đời quá biết bao yêu
Trượng
Phu
Gửi
Nguyễn Chí Tuyến
Ngươi
bốn mươi ta quá bảy mươi
Bùn
kia giờ mới lộ vàng mười
Thiên
la địa võng nào chi ớn
Quỷ
sứ yêu tinh cũng thế thôi
Quắc
mắt quan quân chừng khựng lại
Dựng
râu băng đảng thốt im hơi
Hoá
ra thời thế anh hùng tạo
Xắn
áo đi lên giọng cả cười
Nấm
Nở
Con
tạo làm sao một sớm hôm
Đỏ
vàng nhuộm hết cả rừng phong
Ngàn
hoa rơi lạc nơi đường phố
Biển
bướm lượn sâu phía núi rừng
Xa
tắp trời se như hoá xám
Cận
kề đất ẩm muốn ra hương
Giữa
khi thổ địa côn trùng động
Suốt
giải giang sơn nấm rộ mầm
Hà Thúc Sinh