Source:
soha.vn
Thuở ấy,
ở chợ Đông Ba thổi
ra nguồn
tin: Có nàng tiên cá thường
xuất
hiện
mỗi
sáng. Cô xoã tóc xách giỏ khép nép đi giữa
những
lối
luôn lầy
lội.
Mỗi
sáng, tôi vẫn
thường
ngồi ở quán cà phê lộ thiên bên sông,
dưới
cầu
Gia Hội.
Tôi kiếm
cơm bằng
cách chạy
xe thồ, bay tóc trán. Uống
cốc
cà phê đen đầu
ngày cũng tựa
như châm xăng vô bình. Động
cơ xe máy phải
cần
xăng, chuyện
đổ cà phê vào người
cũng na ná, để lai tỉnh,
khởi
động.
Tôi
ngồi,
vác mặt
ngó qua cái xô bồ bất
tận
bên hông chợ, để từ đó dồn
đẩy
về tôi những
tiếng
động
tạp
nhạp.
Lời
đồn
đãi kia là một
trong vô vàn thứ liên tu rậm
rật
rót vào tai kẻ luôn ngồi
bần
thần.
Lạ chưa! Giữa
cuộc
đời
bầm
dập
này sao đày đọa
một
nàng tiên cá sống
trên mặt
đất
lao lung? Tôi tuyệt
không để tâm tới
những
chuyện
lạ. Tôi từng
chở người
vào Tây Lộc,
họ trả tiền
công khá bộn
chỉ để tận
mắt
ngắm
một
cây chuối
chen chúc trái đến
lạ thường
trong mảnh
vườn
mà dường
như đêm qua có thứ hào quang từ cao xa phủ ập
xuống.
Khách rời
khỏi
xe, tôi cất tiền
rồi
quay đầu
rồ máy, chẳng
màng sự cố chuối
chiếc
“siêu khủng”
chộn
rộn
sau lưng. Tôi từng
thồ một
người
đàn bà cầm
bình nhựa
lớn
lắc
léo chạy
quanh núi Ngự Bình tìm cho ra cái giếng
linh để bà ấy
khó nhọc
mua được
bốn
lít nước
chữa
bá bệnh
trong uống
ngoài thoa. Người
ta hỏi:
Cậu
tin không? Tôi nói: Bắt
buộc,
tin quá đi chớ. Và rồi
tôi câm lặng,
chẳng
diễn
nôm thêm. Một
nàng tiên cá? Ừ, chớ hoài nghi, để cuộc
sống
có chút thi vị.
Có
người
truyền
đạt
kinh nghiệm:
Cậu
không nên ngồi
mãi ở quán cà phê ấy,
phải
thay đổi
địa
điểm,
trụ một
chỗ có kẻ đâm dị nghị: E đứa ấy
bỏ công quan sát địa
hình ngầm
mang âm mưu bất
chính… Xét thấy
chí lí, tôi nghe lời,
tìm quán khác, rồi
lại
tìm quán khác. Tôi bắt
đầu
học
thói bội
bạc.
Những
ông bà cô bác chủ quán cũ sẽ có lời
giải
thích về sự vắng
mặt
của
tôi, tùy vào tâm cảm:
Ai? Hắn
hả? Chắc
vượt
biển
mất
đất
rồi!
Cái cậu
chạy
xe ôm đó hả? Nó bị xe khách đụng,
hiện
nằm
nhà thương, thập
tử nhất
sanh. Trời,
lạ lùng gì, tin tui đi, hôm qua hắn
bị công an trói ké dẫn
vào đồn,
láo chết!