Photo by PCH - scibilia 2015
Trời
mưa rầm rộ, nước đổ xuống mang cùng với xối xả là lượng âm thanh đầy ứ, nuốt trôi
mọi tiếng động. Con đường chìm đắm từng vụn đốm sáng, nhòe đi, chóng lẫn vào bóng
tối. Đâu khoảng mười giờ, chắc vậy, vì xuất phim cuối ngày vừa chấm dứt.
Từ
rạp chiếu bóng, anh đi bộ men theo dãy phố lạnh gió, nép thân dưới những mái hiên
nhà đóng kín cửa. May mà hồi chiều anh có mang theo áo mưa, nhưng mặc nó vào chỉ
mong cho người khô ráo được phần nào hay phần đó. Sẽ chẳng có một loại áo che mưa
nào trên mặt đất này chịu đựng được thứ vũ lượng khủng khiếp của chốn đây.
Lộ
trình về nhà mỗi khi một vắng tẻ và anh bắt đầu cảm nhận rõ sự lạnh lẽo đang tìm
cách xâm chiếm người anh. Mon men ban đầu nhưng chẳng mấy lâu nỗi buốt giá kỳ cục
đã vây khổn toàn bộ khiến anh phải run lên. Do gió mưa tác động, đồng ý; nhưng
phải nên tin là có khi người ta phải la lên: Lạnh từ trong lạnh ra! Lá cây luôn
rùng mình trên đầu và con đường đen đúa chẳng trồng cột điện này thì mọc thật lắm
cây. San sát và song song hai hàng đồng dạng, vòm lá giao nhau nhưng chúng chỉ đủ sức để ngăn cho bong bóng khỏi vỡ ra giữa mặt
nhựa hắc ín hư hao nhiều ổ gà đọng vũng. Ếch nhái ễnh ương từ cái hồ cạn sau vạt
cỏ tranh luôn kêu gào thứ tiếng có vẻ trách móc. Nghe buồn, dù nó hài hòa khi đệm
theo bản giao hưởng mà mưa gió chẳng mỏi mệt oán than.
Đọc tiếp...
Đọc tiếp...