Kéo
nhá - Ảnh H.Nam
Tặng Đặng Tấn Tới và Mang Viên Long
Giật mình thấy gạo cạn dần lu
Bươn
chải áo cơm dạ rối mù
Thân
vốn chân chì đâu biếng nhác
Đường
khuya lui lủi bước vân du
Nhá
thường quen hứng nước nguồn về (*)
Mưa
giật từng cơn ruột thốn tê
Có
cá quẫy đuôi khua đáy nhá
Có
trời ôm ấp mảnh tình quê
Quê
nhà trăng cứ thẩn thơ buồn
Gặp
gỡ nhau mừng rượu cụng suông
Nhắp
chi dăm chén the đầu lưỡi
Thà
uống be đầy say quắp luôn
Rô
sặc – chia nhau ly rượu đắng
Cua
ốc – cùng nhau cạn chén đầy
Hình
như thương mến nhau lâu lắm
Nên
mãi tìm nhau ở kiếp này
Dòng
đục cuốn xuôi những bọt bèo
Nhá
dừng nước xoáy cá luồn theo
Những
đêm giông bão mưa như trút
Sào,
đụt oằn vai cố rướn chèo
Rắn
rết – nhiều phen chân giẫm lì
Lộn
cùng ma quỉ dạ từ bi
Đồng
không khuya khoắt im im quá
Nghe
rợn buồn theo tiếng vạc đi
Nguyễn An Đình
1980
(Trong
tập thơ ĐẤT THỞ)
(*)
Nhá: giống như lưới dùng bắt cá nhưng nhỏ và gọn hơn