Tuesday, September 13, 2016

2460. TỪ HOÀI TẤN 6 bài thơ


T   H   Ơ
TỪ HOÀI TẤN

Chân dung Từ Hoài Tấn
Ảnh PCH – Sài Gòn, September 7, 2016



Một buổi chiều ra khu ngoại ô

Những ngày gió ngược qua cánh đồng
Khu vực nóng và ran những tiếng chuông cấp độ ba
Làn sóng người trôi như con nước
Ngoại ô
Ở bên ngoài cuộc sống khác
Sinh hoạt khác
Đó cũng là một cuộc sống bình thường
Trong một xã hội bình thường
Cái ác và điều thiện pha trộn lẫn vào nhau
Không phân biệt

Đây khu ngoại ô
Đàn bà và đàn ông cùng một bộ đồng phục
Thật dễ chịu khi được hướng dẫn không nên suy nghĩ mông lung ngoài công việc và ngày lương mỗi nửa tháng
Ngày từng ngày
Quay như con vụ
Không ngưng nghỉ
Em hãy cho tôi một chút tình cảm được không
Như 10 phút nghỉ giữa giờ ca kíp
Chút tình cảm không để làm gì
Đem về nhà treo giàn bếp

Trốn khỏi không gian ngột ngạt của nội đô
Tinh giản cuộc đời như ngọn gió chiều nay lướt qua
Hồi âm quen của quá khứ
Trên con đường dẫn ta ra khỏi sự thân thuộc nhàm chán từng ngày
Lớp son môi nhợt nhạt của tình yêu
Hay sự lừa đảo êm ái ru ngủ của ước ao giả tạo
Trên con đường này ra khu ngoại ô
Hít và thở sự trong lành của không gian mới
Trong tình cờ nào đó của một ngày
Sự tự do bay bổng
Đó là một buổi chiều trong cuộc đời của một người bề bộn mưu sinh
Đã biến cái khó tin thành sự thật


Bữa tiệc ngắn trong một buổi chiều ở căn nhà cũ

Tháng mười hai loanh quanh với nhịp điệu cũ
Ngày lòng vòng đêm lòng vòng
Qua khu phố gãy từng khúc nhà
Những cánh cửa xiêu vẹp núp sau bức tường xây dang dở
Căn nhà cũ đấy
Căn nhà thuê những năm chín mươi thế kỷ trước
Những căn nhà chỉ mười lăm mét vuông
Năm sáu người chia nhau ở
Cho tròn một vòng đời

Chiều nay, bạn cũ, bên chiếc xe ôm nuôi sống gia đình bạn
Thăm bạn
Mời bạn gói thuốc (vì ta nay đã bỏ thuốc)
Mời bạn ly bia (ta nay cũng bỏ bia)
Nhưng không nhạt nhẽo vì để bạn uống một mình
Những thứ ấy không quan trọng
Bằng buổi chiều ta gặp bạn
Và bữa tiệc ngắn
Nhiều chuyện để nói
Không bao giờ hết
Nhưng bạn phải trở về đời sống thực của bạn – có người gọi bạn đi xe ôm
Tạm biệt bạn
Ta cũng trở về cuốc sống của ta
Lòng vòng loanh quanh ngày và tháng

Tạm biệt căn nhà cũ đấy
Những năm không hề quên
Ta đã ra đi và bạn ta còn ở lại
Bao giờ ra khỏi  -  một ngày mai


Mưa cuối năm và cuộc hò hẹn của ly biệt

Những giọt đều rả rich như đếm thời gian trôi dần đến những ngày cuối một năm
Bão và áp thấp ngoài bờ xa
Chiều lưng dần tia nắng yếu
Niềm vui cạn những mong chờ
Khi người từ đất nước bên kia bờ đại dương
Về gặp lại trong thoáng chốc
Về nhắc lại thời xưa ngôi nhà trên kinh rạch đầy ắp kỷ niệm
Về nhớ lại bài hát trong một đêm muộn màng không lời
Về như áng mây bay ngàn đời không bao giờ dừng lại
Về ngậm ngùi rồi một ngày xa biệt yên vui cuộc sống mỗi người một không gian khác
Về thắp lại hồi tưởng trong những ngày sắp tới

Buổi sáng xám
Góc nhỏ quán
Tách trà vàng
Nhìn nhau
Đôi mắt cũ
Bài hát của một thời nghe thoảng như xa
Khúc đàn màu bạc như mái tóc
Những đóa hoa đang chờ một mùa mới tinh khôi đang tới
Nỗi mong chờ gặp lại em rộn nhịp những bước chân đến nơi hò hẹn
Nhiều năm qua cùng với nỗi truân chuyên của cuộc sống đã phai dần những nồng nàn tình thơ trẻ xuân xanh
Hạnh phúc của mỗi người cũng như viên đá cuội được mang về từ mặt trăng
Không khác gì viên thiên thạch phiêu lạc trong vũ trụ
Nhìn nhau bằng đôi mắt ấy không thay đổi được sự thật là chúng ta chỉ còn cách trở lại thế giới với một cuộc đời khác
Mới cùng được bên nhau
Khởi đầu lại cuộc tình dở dang của ngày trước

 Mưa ngoài kia trời cuối năm
Tôi cùng em
Cuộc hò hẹn của ly biệt


Sông nước miền Tây

những buổi chiều chèo xuồng qua rạch Cần Giè
đi tắt ra sông Vàm Cỏ
bìm bịp kêu bên sông
con nước lớn
xuôi về vùng ánh sáng xa kia
nơi đô hội
xuồng nặng những bó bàng
với niềm hy vọng
sự bươi chải của sinh kế
mười lăm năm sống với cây cỏ bưng biền
yêu những loài hoa dại
trong những ngày miệt mài nhổ những cọng bàng no tròn ở vùng trũng nước
miếng ăn từ những giọt mồ hôi
từ những vắt cơm giữa trưa vội vã trên gò đất nổi mùa nước ngập
người vợ đồng quê tối sớm nụ cười cam phận
người vợ hiền như củ khoai
đám con nhỏ lớn dần như cây cỏ
năm tháng vui đùa cơm gạo đầy vơi
nghĩ đến cuộc đời như đám rừng tràm tự nhiên sau nhà không ai vạch đường mở lối
sống từng ngày như loài chim thiên di
luôn luôn chuẩn bị dời tổ trú ẩn
ba bốn ngày có một chuyến ghe xuôi về đất giồng
mang đầy sản vật của đồng nội
băng qua sông
nương theo sóng xô bờ
vào bến chợ
tóc râu ta dài và buồn như sông nước mặt trời chiều
bên bến đò chờ con nước
lại về rồi lại đi
mỗi tháng năm lần bảy lượt
những đêm trăng tròn trên sông
hay những khuya neo ghe cùng trăng khuyết
bình minh xa lạ những nẻo đời
khúc hát trầm cho tương lai
nghẹn lời trong cổ

năm năm ngụp lặn trên dòng kinh Xáng thẳng tắp xuyên qua thôn ấp của vùng khai hoang
nơi giao tranh xưa còn lại những hố bom sâu nay là giếng nước ngọt
những căn nhà lá mới neo đậu bao nhiêu cuộc đời
mở một đời sống khác
gia đình thân yêu ở miền Trung xa xôi
nhiều năm qua không còn tin tức
lời kể lại ngày xưa thương nhớ thuở thiếu thời đã mất dần cùng quá khứ
và tuổi trẻ đã đem cho
anh em ơi uống bữa rượu này
bưng biền say sóng nước kênh xanh

những ngày tôi thơ dại cùng cỏ lau
là những ngày tôi chất ngất tuyệt vọng

tìm ra sông lớn băng qua rạch gần
chiếc xuồng trôi cùng nỗi tự do
thênh thang vùng sông nước
tôi vừa ra khỏi cuộc xoay vần
tìm niềm cô đơn vui cùng lau lách
tôi sống xa cách những ngày tháng vết hằn đau quá vãng
thời tuổi trẻ sương mù
cùng em bơi trong bể cạn
tôi sống đùa vui sông nước miền Tây
kỷ niệm ghi dấu cùng năm tháng
khi bước qua cuộc đời này
sẽ còn ai để kể lại
mười lăm năm chìm đắm ở miền Tây

(Tưởng nhớ và gởi lại những năm tháng sống ở vùng bưng biền Đức Huệ biên giới Campuchia)


Bản tình ca khi xa cách

Gởi NT và Huế

Ai còn nhớ ánh mắt xanh trong
Chiều quyến luyến
Bữa rượu tiễn đưa người
Trong ngày lạnh mùa đông xứ sở
Người về hay người ra đi
Mây trắng còn bay trên trời xám
Như tình yêu ta
Cũng có khi nhuốm màu ảm đạm
Màu sắc của cuộc chia ly
Cũng có khi là dấu hiệu báo trước của niềm vui tái ngộ
Không hẹn về một điều gì chắc chắn ví dụ tình yêu chúng ta
Cũng có khi đó là cuộc sống

Ai còn nhớ chút hơi ấm ở bàn tay
Nụ cười trước ngõ
Dáng hình em cô gái nhỏ
Xinh như cây tường vi
Hoa nở mùa xuân nụ chào mừng anh đến
Tình sử như muôn đời
Mộng tràn lan giấc ngủ
Mơ về em khi vắng từng phút giây không gặp
Rộn rã lòng của buổi hẹn đầu tiên
Bao giờ cũng là buổi hẹn đầu tiên

Ai còn nhớ lời thì thầm ngọt ngào êm như gió
Trong những lần qua khoảng cách của không gian
Trong những lần qua đường dây nối lại
Em xa nhưng bước tình gần
Quanh tròn ngày tháng
Bên ta chưa hết mong chờ
Mở lời yêu đằm thắm

Ai còn nhớ con dốc mùa đông năm ấy ở cố đô
Em tìm ta trên gác vắng
Dỹ vãng đi qua ngoài cửa song thưa
Quên đi mùa Xuân năm ấy mẹ ta đã ra đi
Em mặc áo dài lụa màu đen buồn chia ngày tang khó
Trong tình em niềm yêu đời của lần sống lại
Cùng em cuộc sống tỏa hương
Cùng em ấm áp của tình nồng
Cùng em lại vui mùa xuân mới
Như chưa được một lần nào vui như thế

Ai còn nhớ như một lần được nhớ
Ngày ta yêu nhau như những người đã từng yêu nhau
Ngày ta yêu nhau như những người được yêu nhau

(Sài Gòn 01/2013)


Xa Huế

Nếu không có ngày lưu lac
Sao ta mong một chuyến về
Cầm tay người nghe đã khác
Màu da rám nắng chân quê

Ngày vui xa chung rượu nhạt
Những năm hương lửa ấm nồng
Đời ta áng mây phiêu bạt
Buồn dài những núi cùng sông

Thương ai mơ ngày mai ấy
Ngày mai ấy của sử xanh
Lời yêu thơm lừng ngầy ngậy
Hương hoa những lá cùng cành

Đã về làm khách chốn cũ
Bồi hồi âm vọng ngày xưa
Người chờ ta nơi cửa Phủ
Gầy hao dáng của ngày xưa

Xa Huế sầu ta đất khách
Trà vơi sớm tối cuộc đời
Xuồng ghe một vùng lau lách
Muôn trùng tiếng gọi ngàn khơi

Mưa nắng miền Nam có lẽ
Buồn vui với gió sông hồ
Hẹn người lời nghe như khẽ
Vang âm qua mấy núi đồi

Xa Huế nhiều năm rồi nhé
Từ khi tạm biệt thời xuân
Bến đâu là bờ tắp ghé
Nơi đâu là chốn nương thân

Ta đi dễ nào quên được
Huế của lòng ta Huế tự ngàn xưa
Xa người sao tình ta quên được
Yêu của ngày xưa Em ấy ơi


TỪ HOÀI TẤN