Wednesday, May 25, 2016

2334. ELENA PUCILLO TRUONG Trên đỉnh núi thiêng


Elena & Trương Văn Dân - Virginia, 21.10.2015 - Ảnh PCH

                         
Trương Văn Dân dịch 
từ nguyên tác tiếng Ý La rivincita

Thân tặng anh Phú và chị Sinh. Elena

Đã bao lần tôi ước muốn được thay đổi  một phần số phận của mình với một người nào khác.
Tôi đã trải qua đời sống như một sự sinh tồn mà vẫn không hiểu như thế là khước từ cuộc sống. Rồi với cách sống đó tôi gần như tự hủy, về sau xói mòn vì ân hận.
Tôi không phải là một đứa con ngoan, và vì thế khó có thể tưởng tượng rằng mình sẽ là một người vợ đảm đang hay một người mẹ tốt. Tôi ý thức rằng đời mình chỉ là một sự thất bại.
Tất cả những ray rức liên tục này đã làm tôi tự cô lập mình : Ít bước ra khỏi nhà, không cảm thấy vui khi đi gặp bạn bè, nếu có thể gọi những người thường gặp là bạn.
Mà làm sao có thể xem những đứa con gái ngốc nghếch kia là bạn được chứ, suốt ngày họ chỉ biết quan tâm đến thời trang,  bàn tán đến các kiểu điện thoại đời mới hay mơ ước có quan hệ với những người đàn ông lắm tiền. Còn một số đàn ông mà tôi quen trước đây, họ chỉ có  một cái tài duy nhất là ăn nhậu, vung tiền dụ dỗ các em và sau đó là phục rượu để tìm cớ sờ mó hay chiếm đoạt.
       Một thời gian trước đây tôi cũng là một người con gái như những cô nàng đỏm dáng kia: Thường xuyên thay quần đổi áo, nhiều khi bước vào cửa hàng để mua giày rồi khi về nhà  lại khám phá ra rằng mình đã có đôi giày đó, cùng kiểu, cùng màu. Đúng là một căn bệnh. Mọi thứ xung quanh tôi đều như đồng thanh thúc giục “Mua đi! Mua đi!”. Tất cả sự hối thúc đó đã thuyết phục tôi rằng càng có nhiều đồ vật thì tôi càng thêm hạnh phúc. Nhưng thật ra tôi đâu có cần gì ba cái thứ đó và cái khoảng trống trong tôi, thay vì được lấp đầy, thì cứ mở ra toang hoát và sâu thẳm như một con vực.
Tôi chỉ hiểu ra điều ấy khi ba mẹ tôi mất và người chủ nhà chỉ cho tôi thời gian hai tuần để dọn hết đồ đạc trong căn nhà mà gia đình tôi đã sống hơn 50 năm. Bao nhiêu vật dụng được chất chồng trong suốt thời gian ấy!  Tôi không chỉ nói về những tủ, bàn, chén đĩa, xoong nồi...mà là những vật dụng đã gắn liền với cuộc đời của tất cả: những quyển sách thời đi học, từ trung học đến đại học, những quà tặng, những khung hình và những bức ảnh ghi lại những phút giây đáng nhớ. Rồi ý thức rằng tất cả những thứ này sẽ phải bị ném đi hay đem cho một ai đó đã làm tôi nhói lòng. Tôi bắt đầu gói ghém cái xoong mà mẹ thường dùng để nấu những món ăn ngon mỗi khi có khách hay quyển truyện cổ tích mà ba tôi mua tặng và những buổi tối ông thường đọc để dỗ cho tôi ngủ. Ngày đó tôi đã  bước vào tuổi ba mươi và tôi đã quên bẵng đi quyển truyện và cũng không nhớ gì về cái xoong mà mẹ thường dùng để chế biến những thức ăn ngon tuyệt.   -Tôi còn phải loại bỏ những quần áo của ba mẹ. Phải mất mấy ngày tôi mới bỏ mọi thứ vào nhiều thùng giấy, phân loại ra thùng nào có thể mang đến nơi tiếp nhận những vật dụng để giúp người nghèo, thùng nào cần phải bỏ đi. Và cứ thế, ngày qua ngày, tôi dọn bớt những đồ vật trong căn nhà mà mình đã từng sống từ tuổi thơ đến thời mới lớn. Trước khi cha mẹ tôi mất, tôi không dám trở về nhà, còn bây giờ, trong nỗi đau đớn vô ngần, tôi tìm thấy những vật dụng của một thời quá khứ ngỡ đã lãng quên. Trong phòng khách còn có một máy ghi âm và bên cạnh là những cuốn băng  đã được thu âm và phân loại. Ba tôi rất mê nhạc nên thỉnh thoảng ông ghi âm những bài hát yêu thích. Chỉ cần nhấn một ngón tay thì đây, tôi có thể nghe lại những âm thanh hay giọng nói của những lúc buồn rầu hay vui thích trong cuộc đời. Và ngay lập tức những kỷ niệm hiện về, sống động. Tôi còn nghe  cả phần tạp âm, tiếng nói chuyện của ba mẹ, một lời tán thán, tiếng động từ nhà bếp hay chính là giọng nói của tôi lúc còn là bé gái : Những khoảnh khắc của một thời quá khứ tưởng chừng như đã bay mất cùng với  những lớp bụi của thời gian.
 Tôi không thể nào diễn tả nổi  niềm xúc động của mình khi dạo khắp các phòng trống để kiểm tra lần cuối sau khi đã cho chất tất cả tủ, bàn lên xe chở hàng. Trên những bức tường còn in lại dấu vết của các tủ áo, vạch đó là kệ sách, dấu kia là giường ngủ của ba mẹ, của những bức tranh, tủ bếp...tất cả giống như tôi đang xóa bỏ cuộc đời của ba mẹ sau khi họ mất. Tất cả đã mất đi, mãi mãi.