Tôi
tin là, ít nhất mỗi tuần một lần, tất cả chúng ta đều có gặp một
người lạ mà mình muốn trò chuyện, nhưng lại không đủ can đảm để làm việc đó. Cách đây ít hôm, tôi nhận
được một lá
thư về đề tài
này, do một bạn đọc mà tôi tạm gọi là Antonio gởi đến. Sau đây tôi tường thuật ngắn gọn chuyện đã xảy đến với anh ta.
Tôi
đang đi bộ dọc theo đường Gran Via thì nhìn
thấy một phụ nữ, người nhỏ nhắn, làn
da sáng, ăn mặc đẹp – đang xin tiền khách qua đường. Khi tôi tới gần, cô xin tôi ít
tiền lẻ để mua chiếc sandwich. Ở Brazil, tôi quen nhìn hình ảnh những hành khất mặc áo quần cũ mèm và dơ dáy, do vậy tôi quyết định không cho cô ta gì cả và tiếp tục đi. Tuy nhiên,
cái nhìn cô ta gởi theo tôi
lại khiến tôi có
một cảm giác lạ
lùng.
Tôi
về lại khách sạn và bỗng
nhiên cảm thấy một thôi
thúc khó hiểu phải trở lại nơi đó và cho cô
ta tiền – tôi đang trong kỳ nghỉ, vừa ăn trưa xong, trong túi có tiền và thật là tủi nhục vô cùng khi phải ăn xin ngoài đường để mọi người dòm ngó.
Tôi
trở lại vị trí hồi nãy
đã gặp cô. Cô ta không còn
ở đó nữa; tôi đi tìm
ở mấy con đường
gần đó, nhưng không còn
thấy dấu vết nào
của cô. Ngày
hôm sau, tôi lặp lại cuộc hành
hương này
và vẫn vô vọng.
Từ
hôm đó, tôi chỉ
ngủ chập chờn. Tôi quay về Brazil và kể chuyện này cho một người bạn.Cô bạn
nói rằng tôi đã thất bại khi thực hiện mối nối kết rất quan trọng và khuyên
tôi nên cầu Thượng Đế giúp
đỡ. Tôi cầu nguyện và tưởng là đã nghe được một giọng
nói bảo tôi cần
phải tìm gặp người phụ nữ hành khất này lại. Tôi thổn thức cả đêm, không ngủ lại được; tôi hiểu rằng
không thể tiếp tục như thế này
được nên cố vơ vét cho đủ
tiền mua vé trở lại Madrid hầu tìm
lại người phụ nữ hành
khất.
Tôi
bắt đầu một cuộc tìm
kiếm chừng như dài vô tận, hết lòng
hết sức mình,
thời gian cứ qua đi,
túi tôi đã cạn dần. Tôi tới hãng du lịch đổi vé ngày về lại Brazil cho đến khi tôi có thể trao cho người phụ nữ kia khoản
tiền mà đáng lẽ tôi đã cho hôm gặp lần đầu.
Khi
bước ra cửa hàng du lịch,
tôi vấp một bậc cấp và
đụng phải một ai đó – chính là người phụ nữ tôi đang đi tìm.
Tôi
tự động cho tay vào
túi, lấy ra tất cả số tiền có trong đó và đưa hết cho cô ta; tôi nhận thấy một
cảm giác thanh thản và biết
ơn Thượng Đế về cuộc gặp lặng lẽ thứ hai này, về cơ hội thứ hai này.
Từ
đấy tôi còn nhiều dịp trở lại
Tây Ban Nha, và tôi
biết tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô
ta lần nữa, nhưng tôi đã làm
được việc mà con
tim mách bảo.
PAOLO COELHO
Nhà văn Brazil
Thân Trọng Sơn dịch từ bản Tiếng Anh