Phạm Văn Nhàn (Ảnh PCH – New Jersey, May 7, 2016)
Trời
Plainfield buồn
Những
cơn mưa hôm qua còn sót lại
Như
những giọt sương đọng trên lá
Không
gian buồn
Nhưng
lòng tôi vui quá đỗi
Vui
như có tiếng chim hót trong lòng
Với Chị Ngọc Yến
Vào
thăm chị lòng tôi vui òa vỡ
Khi
nhìn thấy chị như đóa hướng dương
Rạng
rỡ dưới ánh mặt trời Phương Đông
Thơm
mùi lúa mới
Lúa
trỗ đòng đòng thơm mùi da con gái
Trên
cánh đồng bát ngát phương Nam
Như
ngày nào chị hát cho nghe : Buồn tàn thu
" Ai lướt đi ngoài sương gió
"
Thì
hôm nay
Trên
giường bệnh
Chị
hát cho nghe bài ca năm cũ
Của
một thời còn rất trẻ.
" Nắng chia nửa bãi chiều rồi
Vườn hoa trinh nữ khép đôi lá rầu"
Tiếng
hát ấy tôi nghe vui mà muốn khóc
Tiếng
hát ấy vẫn còn xanh màu tóc
Chị
Yến ơi
Sao
chị không đi ra ngoài với Thư?
Để
thấy khóm hoa vừa nở rộ
Trong
sương một sáng yên bình
Với Cúc Hoa
Nhìn
em như một nữ tu
Gương
mặt hiền dìu dịu trời phương Nam
Nụ
cười sũng ái
Đôi
mắt ấy chứa đầy sương Đà Lạt
Làm
tôi nhớ đến một người xưa
Trước
cổng trường Bùi Thị Xuân năm nào
Gặp
em,
Một
Cúc Hoa hiền quá đỗi
Rạng
ngời như những cánh dã quỳ
Và
đôi mắt ấy làm bạn tôi ngây ngất
Cho
mãi đến bây giờ có những bài thơ hay
Với Lãm Thúy
Những
con chữ trong tập thơ
Không
còn mang nỗi ngậm ngùi trong tôi
Vui
biết mấy khi gặp em
Có
nét dịu hiền trời phương Nam
Bát
ngát phù sa Sông Hậu
Gặp
em để vui hết những dòng thơ
Vui
trong khóe mắt nụ cười
Cho
đời bớt nỗi nhọc nhằn bon chen
Với Thanh Bình
Gương
mặt thơ làm tôi nhớ mãi
Rắn
chắc nhưng lòng mềm như tơ
Có
mềm như thế thơ mới tụ
Và
đậu trong em những con chữ tuyệt vời
Đêm
không ngủ trong ngôi nhà 719
Những
con chữ :" Trốn vào giấc mơ em
"
Đánh
thức lòng tôi rối bời tâm sự
Chị
Yến trong nursing home
Người
bạn tôi già thêm trên gương mặt
Thôi
thì: đọc thơ Thanh Bình
Để
thấy em không là giọt sương sa
Mà.
Hay em thà như con nước nhỏ
Dâng ngập thuyền anh, ngập ánh trăng
Một
bài hát xưa của em tôi đã nghe
Do
Phạm Duy phổ nhạc
Những
lời thơ man mác một nỗi buồn
Với Phạm Cao Hoàng
Mấy
mươi năm không gặp
Cũng
gương mặt ấy không già
Của
một thời khu 6 cũ
Vui
lắm Hoàng ơi !
Làm
tuổi già tôi òa vỡ
Với Trần Hoài Thư
Cũng
vẫn nụ cười ấy
Nghe
sảng khoái làm sao
Cười
lên cho nỗi buồn tan biến
Cười
lên khi gặp lại bạn bè
Thư
ơi, tôi ôm bạn muốn khóc
Cái
tình đồng đội khi xưa
Hôm
nay chúng mình còn sống
Gặp
nhau trong buổi xế chiều
Nhìn
tóc bạn trắng như mây trời viễn xứ
Mà
sao tôi nghe có sóng ở trong lòng
Chiến
trường xưa như gợi lại hình bóng cũ
Ai
còn ai mất hỡi bạn ta!
Phạm Văn Nhàn
Houston,
May 9, 2016