Ảnh internet
Nằm khá lâu nhưng không ngủ được, Sáu Tải xuống giường tới bàn ngồi. Bình khô, trà hết. Anh tìm thuốc lá, bao thuốc rỗng. Xong, cạn, sạch, chẳng còn gì. Đã một năm rưỡi anh rơi vào tình cảnh này, mọi chuyện mọi việc, từ nhỏ đến lớn, tắt nghẽn, suy sụp, bí bết.
Sáu Tải xuống nhà dưới, anh thấy hai con ngủ trên ván; qua phòng Hiếu – vợ anh – thì đèn sáng nhưng giường trống. Khuya rồi Hiếu còn đi đâu. Chiều qua Hiếu đấu khẩu với anh một trận khá căng. Không phải xô xát, chưa tới mức chửi bới nhưng lằng nhằng, nặng nề, khó chịu. Trước đây, lúc anh làm ăn phấn chấn, gia đình khá giả Hiếu dịu dàng, nhu mì, ra dáng phu nhân hiền thục đài các. Thế đấy, đổi thay chớp nhoáng, như chuyện trên sân khấu, như tiểu thuyết, phim ảnh! Vợ con còn như vậy, người dưng thì sao? Sáu Tải đứng nhìn cái giường rộng với quần áo, chăn gối bề bộn một lúc lâu, xong đi xuống bếp. Nhưng anh lại quay ra, trở lên, bởi trực nhớ là mình thèm thuốc, không phải đói bụng.