NGUYỄN
QUANG CHƠN
Tản
mạn với tâm kinh
Mark Zuckerberg -người sáng lập và điều hành Facebook- cùng
vợ Priscilla Chan Zuckerberg và con gái Max Chan Zuckerberg
(Ảnh: internet)
Nhận tin một người bạn đang cấp cứu
bệnh viện vì đau dữ dội trong bụng. Khám xét mấy ngày mới phát hiện anh bị viêm
cuống mật. Sỏi mật. Tiểu đường... Bệnh nặng, không thể mổ nội soi, vậy là phải
mổ hở và anh đã phải chờ ngày mổ trong đau đớn. Tôi và người bạn thân đến thăm,
động viên... Xong cuộc, hai đứa ra bên kia đường bệnh viện lai rai mấy chai bia
tếu táo chuyện đời...
Hai ngày sau, tôi nhận phone con gái
người bạn thân bảo ba con đang cấp cứu. Tôi chạy đến thăm. Bạn tôi ăn cơm xong
bỗng ôm ngực. Huyết áp lên cao. Bác sĩ đang theo dõi. Cuối cùng sau khi chụp
cản quang trái tim. Bạn tôi bị vôi hoá động mạch vành 3 đoạn với độ vôi hoá hơn
80%, không thể đặt stent, phải mổ hở. Vậy là đại phãu thuật, khổ rồi!
Mới hôm qua bạn tôi là vậy, mà hôm nay bạn tôi là ri! Quả đúng như ai đó
nói. Ngày mai là ngày bí mật. Không biết được ngày mai. Và, đời thật vô thường.
U u minh minh. Có có không không...
Lại đọc tin ông chủ Facebook vừa có con
gái đầu lòng và hai vợ chồng tuyên bố sẽ tặng 99% tài sản của họ làm từ thiện
cho giáo dục và y tế, quỹ ước khoảng 45 tỷ USD ! Trời, Mark và vợ chưa
tới tuổi 35 mà sao đã có những suy nghĩ và hành trì ghê gớm vậy! Có phải
họ đã là đại bồ tát. Đã "hành thâm bát nhã ba la mật" để soi thấy
"ngũ uẩn giai không" và đã biết an nhiên buông những "thọ tưởng
hành thức" để cười tươi tự tại với quyết định kinh hồn, trao tặng món quà
vốn là những ước mơ "quái ngại", làm "điên đảo mộng
tưởng" của bao nhiêu triệu con người!
Phải chăng trí huệ ta còn
non kém quá nên ta cứ phải mệt mỏi, còng lưng trên cõi ta bà này hoài mà vẫn
thấy thiếu?Có một đồng ky cóp một đồng. Có hai đồng mơ ước được hai đồng rưỡi
và thấy đó là cứu cánh, là trách nhiệm với con cái. Rồi tằn tiện để khi nhắm
mắt xuôi tay, con cái được hưởng của cải, an nhàn? Lại nghe lời của Bill Gates:
"Tiền bạc là để cho một tổ chức sinh lợi để giúp những người khác.
Tạo công bằng trong xã hội". Rồi, một tỷ phú khác: "Nếu con tôi
giỏi giang, chúng không cần của cải của tôi để lại. Và nếu chúng kém cỏi, thì
tôi có để bao nhiêu chúng cũng không giữ được!" Những người đó họ tự tin
không phải trong khoảng đời mấy mươi năm của họ. Mà họ tự tin, họ đã và sẽ đào
tạo một thế hệ tiếp theo còn tự tin hơn, còn bản lĩnh hơn. Và, rõ ràng, họ đã
giúp cho xã hội ngày một tiến lên. Và của cải lớn lao của họ dùng để mưu cầu xã
hội ngày một công bằng. Và cũng là niềm khích lệ cho bao người "quán tự
tại", biết sắc sắc không không.
Họ, tôi coi như những bồ tát đang đáo
ngạn trên con thuyền bát nhã.
GATE GATE PARA GATE PARASAMGATE BODHI
SVAHA!...
Tát bà ha!
Nguyễn Quang Chơn
February
2, 2015