Hoàng
Xuân Sơn
ngùingùi
rơm lửa
trà khuya với đoàn minh đạo
nhớ huy tưởng. bà lê chân, xưa
vị
trà
chát
lúc
nửa khuya
ôm
đời tâm lực
nghe
thừa một câu
tìm
hoa
ở
phía muôn mầu
chừng
hương tuý mật
chỉ
làu gương đêm
sáng
ra
buồn
rỗ mặt thềm
phong
lan mùi dạ
rào
thêm mối giềng
chùng
chình
ứng
một đời riêng
trà
khuya ngộ sớm
quay
mềm lục vong
hoàng xuân sơn
hai mươi mốt. ốc. mười
lăm