Friday, November 6, 2015

2116. LÊ VĂN THIỆN Truyện ngắn CỔ CAO MẮT TO


Photo by PCH - Scibilia 2015



  
        Trâm đứng ở thềm giếng gọi: “Hương ơi, qua chơi”. Hương nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi. Còn sớm. Mọi đêm mười một giờ mới nghe Trâm gọi “Hương ơi, qua chơi”, lúc nào cũng thế.
        Hương chui rào qua, liếc nhìn vào quán. Chỉ còn hai ông khách ngồi ở một bàn trong góc xa. Máy mở nhỏ một bài hát cũ: “Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa? Người ơi, đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò. Còn đó tiếng tre êm ru. Còn đó bóng đa hẹn hò…” chậm, thủ thỉ, bâng khuâng. Trâm vớt chồng ly trong xoong nước sôi ra xếp lên bàn, bảo Hương: “Em ăn chè đi”.
        “Để em phụ rửa với chị”.
        “Đừng, gần xong rồi”.
        Chè còn nhiều. Tối nay vắng khách, đa số khách uống cà phê, không ăn chè. Trâm nói: “Không mưa mà ế. Chị cho Mỹ và Phụng về sớm. Kiểu này chị em mình ăn hai ngày không hết”.
        Nhà Hương ở kế quán Trâm, hai người thân nhau từ nhỏ, như chị em ruột. “Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một giấc ai mơ. Dù đã quên lời hẹn hò. Thời hoàng kim xa quá chìm trong phôi pha.” (Cung Tiến), tâm sự, gần như nói, giọng nam trầm ấm. Một trong hai ông khách là Giai.
        “Em thấy Giai không, đang ngồi nhìn ra đường ấy… Tuần này Giai đến đây không sót đêm nào, thường ngồi lại rất khuya”.
        “Thế à, chắc có đột biến gì đấy, trong bụng, trong đầu anh chàng”.
        “Chị đoán biết được một phần của cái đột biến ấy”.
        “Chị tài quá”.
        “Hôm qua Giai hỏi: Hương dạy ngày mấy buổi. Chị có thấy cổ Hương thật cao, thật sang không. Sao mắt Hương to và buồn thế!”.
        “Ấy chết, thật sao chị?... Các đấng nam nhi nhạy bén, quan sát giỏi đáng sợ lắm”.
        Dọn dẹp xong, Trâm pha một ly cà phê nhỏ cho mình. Máy bắt qua một bài ca khác, một cuộc tình khác. Có quá nhiều chuyện tình. Làn tóc rối – bờ vai gầy – thắm duyên – sóng mắt – vòng tay ấm! Hương đùa: “Ông Khôi có khen chị cổ cao không?”. Trâm ôm bụng cười, hỏi lại:
        “Em có chuyện gì vui không?”.
        “Một ngày như mọi ngày!”.
        “Thế cũng quí, còn sống là được!... Chúa ban cho em sự bình an”.
        “Yên ổn và lặng lờ, êm xuôi và tẻ nhạt… Nhàm chán ở trường, buồn nẫu ở nhà… Ông Khôi có đến không chị?”.
        “Không, ba đêm rồi”.
        “Chắc ông ta bận đi xa”.
        “Cũng có thể do bị vợ quản thúc, cấm đi đêm… Bà Thanh rao rùm beng: ông Khôi đến quán Thu Trâm tám đêm mỗi tuần!... Chị sẽ cho em coi cái này”.
        Trâm mở tủ ly chén lấy ra một chiếc máy ảnh. “Ôi, đẹp quá!”. Hương reo.
        “Khôi tặng đấy. Chị không nhận, ông ấy cứ vứt lại”.
        “Ông ta thích chị mê mệt”.
        Trâm cười buồn: “Mê mệt! Rồi ai mê bà Thanh?... Chắc ông ta muốn chơi nước cờ chai lì, lập lờ, hàng hai”.