Núi Ngự Bình nhìn từ chùa Thiên Mụ - Ảnh Lê Tấn Lộc
Một
đời anh chắc chẳng bao giờ tìm ra nổi
Huế
Bởi
sinh ra chân anh đã có những con đường
Những
con đường không kịp nở những đóa hướng dương
Chở
súng đạn ra ngoài mặt trận
Sau
chiến tranh những trận đánh đều trở nên luộm thuộm
Người
ta cất các chiến cụ và những cuộn băng trong các viện bảo tàng
Anh
trở về uớc mơ tàn tạ dưới chân
Ngó
ra Huế chút Huế cũng đành hanh xa vắng
Con
đường Huế bây chừ dù vẫn mưa vẫn nắng
Vẫn
hương sen bay trên khắp mặt hồ
Nhưng
lâu rồi liệu Huế vẫn còn em ngọt ngào giọng nói
Còn
đôi mắt sáng, ngấn cổ cao, thả suối tóc trôi huyền?
Một
đời anh chắc chẳng bao giờ quên em quyến luyến
Ngày
chia ly tay anh đã có bão giông rồi
Vòng
thanh xuân đâu còn quay đều trong sân chơi
Thôi
thì nhai chút giọng cười Cẩm Lệ
Sông
Hương núi Ngự là khuôn mặt ngó nghiêng của Huế
Cửa
Thượng Tứ là ngỏ hẹp chở tình em qua cầu
Chiếc
nón bài thơ rụt rè che bớt chỗ khổ đau
Em
xuống đò rồi Huế cũng trôi xa ngái
Huế
của ngày ấy bị trói thúc ké bằng những cuộn dây thép gai
Và
bạo lực được viết bằng những nhát cuốc
Để
câu mái đẩy khóc thành câu đứt ruột
Nước
mắt khô chan trên mỗi mảnh đời
Trải
tuế nguyệt Huế hồi sinh như nếp nhăn già cỗi
Vẫn
nhọc nhằn, trầm mặc thiếp sương đêm
Huế
cổ kính ngồi chòm hõm xõa tóc hương bồ kết
Gội
đền đài thành quách rêu phong thành hoài niệm
Một
đời anh chắc chẳng bao giờ tìm ra nổi
tím
Áo
tím than bay trong gió phất phơ buồn
Em
bình minh hay chừ em lom khom
Mà
Đồng Khánh cũng già theo tiếng thở dài Quốc Học
Nước
sông Hương chia đời nhau hai nhánh tóc
Hút
tiếng đò đưa chim lẻ bạn kêu sầu
Chợ
Đông Ba ai dời ra bãi dại
Để
Huế buồn biền biệt tím mãi đâu.
Phan
Ni Tấn