HOÀNG
XUÂN SƠN
CÂY NHÂN SINH. 2
tắm
gì thì tắm
không
thể nào gột sạch bợn đất sau lưng
của
năm đùn tháng
xin
ai từ tâm gieo giùm hạt
cho
cây chiều phơi phới
mọc
lên
GIẤC MƠ HỒI SINH
70 năm lưu luyến dòng nhạc
trong
thinh lặng của đêm trường
nghe
mình thầm thì to nhỏ
với
căn phòng chắn. lóa gương
ngăn
một vì sao khôn tỏ
mình
là vì sao đơn độc
vì
sao ví von cuộc đời
qua
những triền đồi đổ dốc
rượt
đuổi cùng một cuộc chơi
cùng
em hơ nồng bếp lửa
từ
lâu nín lặng than cời
vì
đâu tay cầm lạnh. nguội
tự
buồn khép cổng đôi mươi
mình
thử đi theo tiếng đàn
dâng
bên trời một khúc hát
thanh
xuân thanh xuân. ôi xuân
dấu
hóa trên từng khuôn nhạc
hãy
nghiêng dòng kẽ nặng tình
dòng
sông chẩy về phiên thức
con
thuyền. ngọn gió tinh tinh
trời
đất sóng cùng vai ngực
mình
lại sánh bước bên nhau
dìu
êm. qua cầu rất khẽ
hóa
duyên cùng thuở mộng đầu
baybay. tơ hồng vẫn thế
vẫn
như trầm. thoảng thơm. hương
mình
hồi sinh trong vị thở
17, 18 tháng bảy 2015
CÕI CHIA
nhớ
Nguyễn Xuân Hoàng
Vạt
nước hắt sương đi xa
trời mưa quyên đỗ
thâm tà áo
bâu
nên thơ
từ vụng hôn
đầu
muối chan môi lệ
đằm câu mặn nồng
bề gì tóc cũng phơi
hong
sợi trăm năm có nao lòng bể dâu ?
vắt hương
cạn kiệt đàn sầu
bãi trăng chín lộng
mùa sâu
uẩn quỳnh
xưa còn tản mạn thiên kinh
ơi con bướm đậu tang tình ngũ cung
vàng âm. mai, khổn
tao phùng
trói nhau phương hướng
mịt mùng
cõi
chia
trời mưa quyên đỗ
thâm tà áo
bâu
nên thơ
từ vụng hôn
đầu
muối chan môi lệ
đằm câu mặn nồng
bề gì tóc cũng phơi
hong
sợi trăm năm có nao lòng bể dâu ?
vắt hương
cạn kiệt đàn sầu
bãi trăng chín lộng
mùa sâu
uẩn quỳnh
xưa còn tản mạn thiên kinh
ơi con bướm đậu tang tình ngũ cung
vàng âm. mai, khổn
tao phùng
trói nhau phương hướng
mịt mùng
cõi
chia
Sông
về
thiêm thiếp mộ bia
đăm đăm hồ mị
ô kìa!
giấc ai?
lạc trần chuông mõ bi ai
tàn nhang khuya với chuôi dài đẩu tinh
đầy trời
mắt lạ cung nghinh
chiêu dương ánh cũ
có bình yên chăng ?
rề rà
xếp áo cùng khăn
rớt rơi còn chút bụi hằn tâm si
ở hoa cương
ngạt xuân thì
nhành khô
xác mượn
chờ chi bụi hồng
đá vàng
tủi nợ gai chông
trăm năm gối nhẹ
tang bồng
thốt
thưa
thiêm thiếp mộ bia
đăm đăm hồ mị
ô kìa!
giấc ai?
lạc trần chuông mõ bi ai
tàn nhang khuya với chuôi dài đẩu tinh
đầy trời
mắt lạ cung nghinh
chiêu dương ánh cũ
có bình yên chăng ?
rề rà
xếp áo cùng khăn
rớt rơi còn chút bụi hằn tâm si
ở hoa cương
ngạt xuân thì
nhành khô
xác mượn
chờ chi bụi hồng
đá vàng
tủi nợ gai chông
trăm năm gối nhẹ
tang bồng
thốt
thưa
(Thơ
cũ như là áo xưa. chút hương theo gió chút mùa gửi trăng. chút phân vân duột
tơ tằm chút mình lẫn chút trăm năm bùi ngùi. chút thân. da thịt sần sùi. chút
tà dương vợi săm soi tuổi đời)
Chén
hoài
ẩm
một chút thôi
men xanh cổ lụy nước ngời phúc âm
hát rong
một chút sanh cầm
nốt đen
luyến
láy
tan tầm
cuộc chơi.
ẩm
một chút thôi
men xanh cổ lụy nước ngời phúc âm
hát rong
một chút sanh cầm
nốt đen
luyến
láy
tan tầm
cuộc chơi.
chín cuối, không ba