Sunday, August 23, 2015

1942. Thơ NGUYỄN QUANG CHƠN Chân dung / Chiều vô vi



NGUYỄN QUANG CHƠN


Nguyễn Quang Chơn
Self - portrait


Chân dung

Cứ mỗi lần nhớ bạn
Xa xôi. ôi xa xôi
Cứ những chiều những tối
Nhớ người thương người thân
Một mình trong phòng riêng
Có hình bè bóng bạn
Anh Cường gọi " sào huyệt"
Mình gọi phòng " trốn Tâm"...

Một mình. Một mình thôi
Nhớ anh và nhớ tôi
Nhớ tận cùng thế giới
Nhớ muốn khóc muốn cười
Nhớ lân đân lận đận
Nhớ lan man vô tận
Rồi một mình ngẩn ngơ....

Làm thơ. Ừ làm thơ
Mà làm hoài cũng chán
Giấy. Màu. Đêm bãng lãng
Mùi dầu rủ rê ai...

Vậy là cứ lai rai
Vẽ mình. Ừ. tự hoạ
Để gởi cho khắp cõi
Ta đây.  Chơn  là ri!...

Nhớ sao những phân kỳ
Thương sao bao hội ngộ
Hạnh vu lan tới đó
Làm sao mà yêu nhau?...

23.8.15


Chiều vô vi

Nước trôi. Mây bay. Gió cuốn...
Ngày lên. Trưa im. Chiều xuống...
Bạn ngồi. Tôi đứng. Người đi...
Trần gian bất khả tư nghì
Ôm vào tay hết những gì yêu thương
Ngày mai vội bước lên đường
Hoa trôi. Gió cuốn. Mù sương cuối đường
Gởi em thơm ngát nụ hương
Trái tim đập giữa vô thường gió lay...
Chiều nay mình tôi. Mà say...

23.8.15

tặng PD, TLĐ

Nguyễn Quang Chơn