NGUYỄN
THỊ KHÁNH MINH
NGẠI
NGẦN
Cười
anh lời hỏi ngại ngần,
Nên
con nắng cũng phân vân cửa ngoài
Cười
em xuân muộn trên vai
Theo
trăm sợi nhỏ bay dài hợp tan
Theo
về năm tháng ngỡ ngàng
Thương
em thơ dại bàng hoàng lời thưa,
Bây
giờ thôi chẳng bao giờ
Yêu
nhau cho thấu bến bờ tử sinh
TIỄN
ĐƯA
Mủi
lòng mặt lạ chân xa
Một
vuông khăn vẫy đã già đớn đau
Một
lời đã kịp nói đâu
Nhìn
nhau ngơ ngác. Nhìn nhau buồn buồn
Chưa
xa con mắt đã mòn
Ngày
chưa đợi đã thấm đòn thời gian
Ta
về. Trời chợt mưa ngang
Có
con chim bỏ xứ ngàn qua đây
Trong
mưa kêu tiếng lạc bầy
HOÀ ÂM
Xin về ngủ giấc sông sâu
Hỏi xanh con nước vì đâu xanh dòng
Xin về ngủ giấc thinh không
Hỏi đêm trời đất mấy lòng trăng sao
Xin về ngủ giấc chiêm bao
Mà nghe huyễn mộng xôn xao bến, bờ
Xin về ngủ giấc bài thơ
Xem lòng con chữ có ngờ nhau chăng
KHÔNG ĐỀ
Thì
ra cái nghĩa thủy chung
Nằm
trong cái mở mông lung đất trời
Thì
ra cái nghĩa không lời
Nằm
trong nước biếc tuyệt vời vô chung
Thì
ra cái nghĩa vô cùng
Nằm
trong dấu chấm lưng chừng câu thơ
Thì
ra cái nghĩa bến bờ
Nằm
trong những bước chân khờ dại đi…
Nguyễn
Thị Khánh Minh
(trích tập Thơ Lục Bát, chưa in)