Friday, August 14, 2015

1922. Thơ TRẦN THỊ TƯỜNG VY Đường chân trời gãy khúc



TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Đường chân trời gãy khúc



Em đứng trên hiên lầu
bốn mùa chờ khuôn mặt thân thuộc
một nét vạch dài xa xôi
là đường chân trời nối liền mặt đất
đá núi cây rừng chưa từng che khuất
Trời đất mở bung tất cả cánh cửa sổ
không một góc nào tối tăm
Đường chân trời dựng lại cho em
những gì từ lâu đã ngã

Mắt em chào mặt trời âu yếm
mỗi ngày hẹn gặp đúng giờ
môi em hôn phớt mặt trăng rằm
tháng giêng tháng tám và tháng chạp
em trầm mình trong một đường thanh tú
vạch rõ nét cao quý nghìn tầm
ở mặt đất hay ở hư không
em không nhận biết

Có phải đường đo không gian thời cổ sử
hay sợi dây âu yếm của thần linh
con người bắt tay con người
nối liền và kéo dài con đường thánh thần bất tận
dười vùng trời mướt xanh

Em vẫn lẻ loi tựa góc lầu
nhìn đường chân trời bỗng dưng bị gãy khúc
nỗi buồn không trọn vẹn
ơi con đường an lành và hạnh phúc
ơi con đường mảnh mai nối dài hứa hẹn


Trần Thị Tường Vy
11.8.2015