TỪ THẾ MỘNG
NGUYỄN BẮC SƠN,
NHÀ THƠ ĐÔNG PHƯƠNG
....Người này đọc, người
kia đọc, chuyền tay nhau để mọi người cùng đọc, đến Chu Tử, một anh chàng nhà văn
coi trời bằng vung, cũng vung tay, đưa thơ Sơn lên trang nhất, bên trái, nơi
trang trọng nhất dành in quan điểm của tờ báo, mang tên “ Sống ” của mình. Rồi
Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Nguyên Sa...những đại thụ thơ văn ngày đó, cũng đồng
loạt vỗ tay reo Sơn....
Tôi viết về Nguyễn Bắc Sơn
là viết về một người bạn, tuồi trẻ hơn mà tài cao hơn.
Sơn sinh năm 1944, tại
Phan Thiết, Bình Thuận. Tôi quen Sơn qua Tôn Thất Trâm ( Đài Nguyên Vu ), người
bạn ở trọ trước mặt nhà, cùng tôi chơi với nhau rất thân, bởi cùng yêu cổ văn,
mê Lý Bạch, Đỗ Phủ, Tào Tuyết Cần,Vương Trực Phủ, Tư Mã Thiên...Trâm thổi sáo,
ngâm thơ, vẽ, ngón nào cũng tài hoa hơn người, nhất là làm thơ tình thì ...
tuyệt. Tôi phục sát đất. Còn Sơn ư ? Sơn chỉ là một chú nhóc - nhỏ hơn Trâm 4
tuổi và tôi 7 tuổi - tôi đâu cần biết chú là ai.
Mãi tới năm 1972, khi tập
thơ “ Chiến Tranh Việt Nam và Tôi ” ra đời, in tại Sài Gòn, chú bỗng vươn vai,
cao vượt lên, khiến cho nhiều người phải ngước nhìn.
Thơ Sơn không phải bài nào
cũng hay ( xưa nay có người nào được vậy ), nhưng phần nhiều đều toát lên một
vẻ gì rất lạ, rất riêng. Thấm đẫm Phật, lão, Khổng. Sơn làm thơ như nói, như
hát, rất nhanh nhạy, phóng túng, không câu nệ bất cứ hình thức biểu lộ nào, cốt
thoải mái, sướng khoái là được.
Ta
vốn ghét đàn bà như ghét cứt
Nhưng
vì sao ta lại yêu em ?
( Trên đường tới nhà Xuân
Hồng )
Mai
ta đụng trận ta còn sống
Về
ghé Sông mao phá phách chơi
Chia
sớt nỗi sầu cùng gái điếm
Vung
tiền mua vội một ngày vui
( Mật khu Lê Hồng Phong )
Mùa
này gió núi mưa bưng
Trong
lòng thiếu rượu anh hùng nhát gan
( Một tiếng đồng hôa trước
khi lên đường hành quân )
Đặc sệt Nguyễn Bắc Sơn, mà
sao lạ ta cứ thấy có mình trong đó, một thằng con trai thời chiến không biết
sống nay chết mai, đến chợp măt còn “ nghe súng rừng xa nổ cắc cù ”.
Thì thôi chứ, ta còn giữ
gìn ta mà làm gì, cứ tung hê lên, phá phách đời ta cho đến hết, rồi có ra sao
thì ra.
Đọc, cứ muốn hét to, cho
hả !
Người này đọc, người kia
đọc, chuyền tay nhau để mọi người cùng đọc, đến Chu Tử, một anh chàng nhà văn
coi trời bằng vung, cũng vung tay, đưa thơ Sơn lên trang nhất, bên trái, nơi
trang trọng nhất dành in quan điểm của tờ báo, mang tên “ Sống ” của mình. Rồi
Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Nguyên Sa...những đại thụ thơ văn ngày đó, cũng đồng
loạt vỗ tay reo Sơn. Thì thôi chứ, cái hạt cát ngâm ngùi như ta, làm sao thốt
nổi nên lời !
Tập thơ theo thời gian đã
biến thành của lạ xưa nay hiếm. Nhiều người muốn được in lại, nhưng làm sao in
? Thời thế đã thay đổi. Phải sửa một đôi chữ, phai bỏ một đôi câu, nhiều bài
phải cắt trọn đi một cách đáng tiếc. Nhưng được cái là thêm vào được một số bài
thơ mới, rất Sơn. ( Đã gởi kèm một ít cho Thư Quán Bản Thảo ). Tập thơ xuất
hiện dưới một tên mới, là tựa của một bài thơ cũ: “ Ở Đời Như Một Nhà Thơ Đông
Phương ” ( 1995 Tp.HCM ). Người làm cái công việc đáng yêu này, tên Nguyễn
Thanh Trịnh, nhà văn, nhà biên kịch trẻ đầy triển vọng trước 1975.
Sách in ra, vèo là hết.
tôi được tặng một tập, cũng không giữ nổi vì phải tặng lại cho người bạn thơ từ
phương xa về.
Nguyễn Bắc Sơn có cái tính
( tôi thích dùng chữ tật hơn ) rất dễ thương mà tôi nghĩ hiếm có nhà thơ nào
được vậy, là thơ mình ai muốn sửa, cứ sửa. Đừng nói một chữ, một câu, mà thậm
chí đến cả một khổ thơ đảo lộn tùng phèo hết trơn, cũng mặc kệ. Thành ra thơ
Sơn có rất nhiều dị bản là vậy.
Tôi có một người bạn, cặp
mắt to gần bằng nửa cái rổ của Kim Thánh Thán, một hôm tới chơi nhà, móc túi
lấy một bài thơ do mình chép tay của Sơn, khen hay không chịu nổi. Tôi đọc,
đúng là hay không chịu nổi thiệt. Vội chép lấy chép để, làm của riêng ngâm nga
chơi. Từ đó đi đâu gặp chỗ nào có bạn bè đông vui, là tôi trợn mắt, hoa chân múa
tay, đọc. Bạn nghe, vỗ tay miết.
Bạn biết đó là bài thơ nào
không ? Một bài rất cũ - mà cái thằng tôi lạc hậu này, sao lại quên béng đi mới
lạ chứ - chắc nhiều bạn còn nhớ hết. Tôi chép ra đây, bạn sẽ thấy kỳ kỳ, bởi
nhiều chữ đã thay đổi, bài thơ đọc tréo ngoe hết trơn.
MAI SAU DÙ CÓ BAO GIỜ
Đêm
Phù Cát mặc dù bên ngoài trời rất lạnh
Nhưng
trong căn nhà tranh của thiếu úy Hồ Bang
Có
tình bạn nồng nàn như rượu chôn nhiều năm dưới đất
Có
câu chuyện tình thi vị mang mang
Vì
ta nghĩ đàn bà người nào cũng như người nấy
Nên
ta nhủ mình thôi hãy quên em
Nhưng
đàn bà đâu có phải người nào cũng như người nấy
Nên
suốt đời ta nhớ nhớ quên quên
Vì
ta nghĩ trời sinh một mình ta là đủ
Bởi
đám đông quậy bẩn nước hồ đời
Nhưng
lại nghĩ trời sinh thêm bè bạn
Để
choàng vai ấm áp cuộc rong chơi
Dù
mỗi ngày ta có xé đi năm, mười tờ lịch
Nhưng
thời gian đâu có chịu trôi nhanh
Dù
đen bạc là nơi cố xứ
Nhưng
đi biền biệt cũng không đành !
Thật khác với nguyên bản
trong Chiến Tranh Việt Nam Và Tôi phải không bạn ? Vậy mà hôm Sơn cùng thầy
Vĩnh Giên lên thăm, bảo có người ở Pháp cần mà không tìm đâu ra, nhờ tôi chép
lại giùm. Đọc xong, Sơn có tỏ vẻ gì khác đâu, ngoài đôi mắt sáng khác thường.
Nguyễn Bắc Sơn, cái anh
chàng quen sống phóng túng, ưa la cà với bạn bè, ai rủ cũng đi, không rủ cũng
đi, đi bất cứ đâu, ở bất cứ nơi nào có bạn, không cần biết trong túi có gì. Bởi
anh chàng có gì, đã móc túi ra ban phát cho kỳ hết: cụ già, người tàn tật...mà
chàng cho là những vị Phật sống trên đời, ngửa tay ra xin, là chàng không bao giờ
từ. Chỉ tội cho người vợ xinh đẹp của chàng đi tìm tá lả đến mấy ngày cũng
không thấy. Phải tót lên xe, đỏ mắt đưa về.
Sau khi in tập CTVNVT được
mọi người công kênh, Sơn nẩy ra ý viết “ Tư Tưởng Nguyễn Bắc Sơn ”. Còn trẻ, ai
cũng ấp ủ một giấc mộng lớn, được thôi. Có người nói Sơn dóc tổ, con nít mà đòi
lên mặt làm triết gia. Cũng đúng, sống ở đời mỗi người một ý, hơi đâu, đường ta
ta cứ đi. Lớn tuổi, mộng tan dần, đường ta đi khó.
Sơn ốm tong, má hóp nhưng
mắt sáng kỳ lạ, người chắc nụi. Sơn tập võ thuật từ nhỏ, huyệt đạo nào cũng
rành. Lớn tuổi, những lúc rảnh rỗi, Sơn thường châm cứu, cứu người, nghe nói
cũng khá. Mấy năm nay, Sơn bỏ ra ít nhiều công sức, biên soạn cuốn “ Tiểu Luận
Về Thy Đạo ” dài 9 chương, đại ý dùng thơ chữa bệnh giúp đời. Sơn chép tặng tôi
một chương, tôi đọc đến hoa cả mắt, vẫn không hiểu làm sao chỉ đọc thơ không mà
chữa được bệnh. Thơ phần nhiều trích trong truyện Kiều của Nguyễn Du, và những
Mưa nguồn, Lá hoa cồn...của Bùi Giáng. Mộng tưởng cao xa, lời lẽ gần như khùng
khịu, xin lỗi, tôi giữ làm gì, bèn đem cho bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, đọc chơi. Nghe
nói Sơn đã gởi tập tiểu luận này qua Canada, để phổ biến và để lãnh...giải
thưởng lớn !
Chữa bệnh bằng thơ cuả
Nguyễn Bắc Sơn thì tôi không tin, chớ đọc thơ Sơn để nhắm rượu thì thú tuyệt,
tôi làm hoài. Bạn đến chơi nhà bất ngờ quá, đồ nhắm đâu có sẵn, bèn bày rượu,
lấy thơ Sơn ra ngâm: “ Đàn bà dễ sợ quá ta / Thịt đang liền lại xé ra làm mồi
”. Mồi cỡ đó, hỏi lòng nào không say !
Tôi tên thật là Nguyễn
Đình Tư, vì trong lớp đệ thất trường Phan Bội Châu xưa năm 1952 ở Phan Thiết,
có một Tư nữa là Trần Văn Tư. Bạn bè bèn đặt cho Tư nhỏ nhắn như con gái là Tư
Nữ, còn tôi đảo ngược là Tư Đình. Chết tên từ đó. Nguyễn Bắc Sơn đùa: “ Tư Đồ,
Tư Mã, Tư...Không / Ba Tư dồn lại thành ông Tư Đình !”. Dồn mấy cũng được (
càng dồn càng sướng ), bởi tôi vốn phường mê gái, thấy gái đẹp là mắt sáng rỡ.
Nghe, nhập tên, nhớ hoài !
Sơn, với ai, cũng dễ
thương, dễ gần. Gặp bạn, là vung tay làm thơ, tặng bạn . Chữ viết như bay trên
mặt giấy. Thích quá, còn vẽ thêm hai con mắt to tổ chảng, chắc là để hào quang
chiếu rọi lên thơ.
Vì vậy, Sơn làm thơ nhiều,
nhưng giữ chẳng được bao nhiêu. Bạn bè giữ hết. Thương Sơn, xin góp nhặt lại
giùm. Bài viết này cũng chính là một phần của sự góp nhặt đó, dù rất nhỏ.
Từ
Thế Mộng
Phan
Thiết, 12.5.2005
(Nguồn: Thư Quán Bản Thảo số 20 - 2005)