Hoàng
Xuân Sơn
sáu
chữ. tháng 7
mắt sâu
lờ
đờ trăng. ngôi. bàng quang
cái
xoáy buốt vào tâm sự
cây
nằm nghe lá cháy. vàng
[
tưởng tượng mùa thu chẩy về ]
trôi.
vàng trôi buồn tứ xứ
những
câu thơ dò đường đi
bước.
như thói quen hành hạ
nơi
mờ sương tóc viễn ly
tóc
và người không phân tỏ
mai.
nhau. tiễn một xuân thì
bơi
quắm mắt sâu hầm hố
khi
nhìn ra pháp. nặng. trì
hồn
đã bay đi từ thuở
nắng mềm
mùa
kéo nhau về thương tật
xuân
mà chi nghiêng mà chi
đã
trong khe buồn chất ngất
có
rơi. thì cũng ngại. vì
lúc
xa hương không còn nhớ
mấu
đời bín chặt vào tên
dòng
kẽ đôi đường ngắn ngủi
trời
đưa dông tủi nắng mềm
cầm
ngán
không? hỡi người cơm nếp
thơ
nhào nắn chữ như xôi
mốt
mai hồ đồ lửa tắt
cũng
hoa nghiêm bát nháo. đời
hai sáu. bảy. mười một
lục
bát đúm đàn
rất
kiều
ồ. những khung xanh
rất
em.
từ
bữa khuynh thành tự nhiên
cầu
nằm chẳng dụi vai nghiêng
sông
không là biển
thuyền
không là nhà
rất
buồn
cấu
véo phong ba
để
nghe thút thít dương tà
bóng
mây
lang chạ
tôi
giao thoa với cành me
leo
lên chót vót
ai
dè gãy cây
rồi
giao thiệp với cành đào
mởn
mơ trái mận
máu
trào qua bông
chữ T.
tặng T.vấn
chữ
T. gỡ lại tên bài
cào
nghe đất vỡ công khai dưới đường
một
là thương. hai là buông
mà
ba bốn bỏ đi luôn không về
đếm
nắng trên đầu chữ T.
TôiTaTuầnTựTưTềTốTâm
hoàng xuân sơn
3,4 juin 2015