Đập Suối Quýt (Nguồn: http://www.panoramio.com)
Người
khách sau cùng vừa chui vào được bên trong thì chiếc xe đã rời khỏi bến. Bà
đứng lom khom, hai tay quờ quạng không biết bám vào đâu. Bỗng chiếc xe lắc
mạnh, bà mất thăng bằng, ngồi phệt xuống cái giỏ gà dưới chân. Mấy con gà hoảng
hốt kêu lên oang oác. Người chủ gà càm ràm:
“Mẹ
ơi, đè chết mấy con gà tôi rồi”
Thằng
lơ xe cười khúc khích:
“Bảo
để trên mui không chịu, chết đáng”
Ông
tài xế vừa nhìn lên kính chiếu hậu vừa chửi:
“Đ.m
mày, còn không xếp chỗ cho người ta ngồi”
Thằng
lơ vất vả lắm mới kê được một bao gạo để làm chỗ ngồi cho bà khách. Người đàn
ông trung niên ngồi phía sau (có lẽ là chủ bao gạo) than nhỏ:
“Chết
mẹ! Ăn bao gạo này chắc nghiến răng suốt ngày”
Trong
số hành khách, có người đến sớm chiếm chỗ, phải ngồi trên xe gần cả tiếng đồng
hồ. Họ mong từng giây từng phút cho xe chạy. Chiếc xe đầy nhóc người, nhưng ông
tài xế (cũng là chủ xe) cứ rề rà để kiếm thêm khách. Không ai dám hối thúc, vì
biết có hối thúc cũng vô ích, vả lại cũng không muốn làm mất lòng ông ta, lỡ
lần sau đi trể, bị bỏ lại thì khốn.
Đây
là chiếc xe than duy nhất chạy trên lộ trình này. Chiếc xe được “cải tiến” từ
một chiếc Peugeot 203 cũ kỹ. Xe chạy mỗi ngày một chuyến, bắt đầu từ ngã ba
Long Thành đến khu kinh tế mới Suối Quít.
Con
đường dài gần năm mươi cây số này bị bỏ hoang từ thời chiến tranh nên đầy dãy ổ
gà. Chiếc xe vừa chạy vừa lắc lư như một chiếc thuyền con tròng trành trên
sóng. Chạy được một đoạn thì hành khách có người say sóng ọc mửa tùm lum, bốc
lên một mùi chua lợm giọng, khiến một vài người khác chịu không nổi phải mửa
theo.
Lúc
này thì không còn ai để tâm đến những cung cách lịch sự thường ngày, kể cả cô
gái ngồi bên cạnh tôi. Mỗi lần chiếc xe lắc mạnh, cả người cô ngã lên mình tôi,
một tay choàng qua vai, bấu chặt như bấu vào một khúc gỗ, không một chút úy kỵ.
Cố gái khá đẹp. Nước da trắng mịn. Khuôn mặt trái xoan. Mũi cao. Miệng nhỏ. Cặp
chân mày dài, cong vút với mái tóc đen huyền phủ xuống gần tới thắt lưng.