HOÀNG
XUÂN SƠN
bồi
tiếp một khoảng cách
khi
lời thăm hỏi bay vào thinh không
những
con chim gió vùi đầu trong cát
ru
thầm bài xước thảo
vết
lịm
phúc
âm mùa
tiếng
rù rì kéo dài phiên nắng sớm
và
nỗi quạnh hiu
của
những con đường ra đi quên cài khuy cổ
mối
chỉ đã xiên quàng không ngờ vực trong phân cảnh mù đời
quýnh
quáng như giọt sánh
chờ
lâu phía mỏi ngồi
sự
lân cận mềm lòng có khi uống từng ngụm đắng
vòm
mây khô bỏng họng
cành
hoa lân tuất cớm gai
căng
hết điều hạnh ngộ thời gian và niềm tin thực không có
sau
tấm bình phong
gõ
vào thành leng keng tiếng dùi nện ngực
cơn
đau chiều mênh mang
bộ
trống ngu ngơ trên tòa giao hưởng
đấm
thùng thình khoảng nộ không
bàn
tay mân mê hoài một cọng bút
là
bàn tay quyết liệt thu hồi
hoàng xuân sơn
19 juin 2015
au
cas où
anh
đi lòng vòng một hồi
rồi
cũng về lại cột mốc ban đầu
của
chiều. sắp sửa tối
trời
thì đỏ hoe những đám mây ngụp lặn
tuồng
như có câu đường thi lảng vảng
trên
không
cánh
nhạn tề. vẻ tím tha la mùa thu ước lệ
[cảm
giác nào không bịn rịn. ngất ngây]
quan
san chẳng bao giờ hiện thực
chỉ
là hiệu ứng của mắt những thớ gỗ chạy dài
anh
quay về cột mốc khoan thai
như
một tụm người
đứng
ngó.
hoàng xuân sơn
23 avril 2015
miền thao thức của biển
không có gì chìm được dưới
cát
rất lâu
vết bỏng mùa hè
hôn lên xâu chuyền bọt sóng
mùi nho biển
như người thợ tình si vẽ
trái tim trong mỗi bước chân trần
đi về phía đền đài ngư nữ
anh nhớ em rặng dừa lơi lả
gào cơn ru yêu
giống mèo hoang của biển
không có gì khác hơn ngoài
phiến mộng du
dưới hàng bạch dương nao nức
ngọn cỏ bồng. lăn
theo gối
kỷ niệm về cánh tay dài ôm
quanh tháp cổ (*)
tầng đá khép ru
thì xưa. đã bóng bẫy tên người
mường tượng một dáng nằm
chấp chới
mưa lỗ chỗ
tiếng mật niệm của đời
tiếng rì rào trùng thẳm
khúc ballad thầm lay
một bóng chiều tuyệt tự
thu. hút.
nhỏ. dần
chấm đen
tờ mộng trắng
hoàng
xuân sơn
rạng
hai mươi sáu tháng ba, 15
(*) hình tượng trong Diễm
Xưa, ca khúc - Trịnh Công Sơn