Thursday, July 9, 2015

1828. Thơ NGUYỄN LƯƠNG VỴ Nhớ mẹ / Một đời






NHỚ MẸ


Tuổi già thương nhớ Mẹ
Chẫm rãi gõ từng câu
Chữ chớp mắt nhìn nhau
Ý cúi đầu nghe ngóng
Nửa khuya âm lửng bóng
Một trời gió lay hình
Bè mây như trang kinh
Nỗi niềm chong mắt thức

Tuổi già vang ký ức
Vẫn còn mong ngày về
Thơm giọng nói nhà quê
Ấm lời chào đất tổ
Quán Rường trưa nín gió
Tam Kỳ khuya im hơi
Mẹ ơi chiếc nón cời
Rách vai đời cố xứ

Tuổi già không chỗ trú
Ráo hoảnh ngó trời quen
Đất lạ hồn vẫn nhen
Thơ rền máu vẫn nở
Chay tịnh tiếp tục thở
Tu chữ cứ thế mần
Mẹ ơi giọt lệ ngân
Lòng con khôn xiết kể

Tuổi già thương nhớ Mẹ
Chỉ biết gọi thơ thôi
Chữ hóa bướm trùng khơi
Ý căng buồm lộng gió
Câu thơ giăng ráng đỏ
Bóng mẹ giữa chiều phai
Bên đây hửng sớm mai
Phòng trọ đèn còn sáng.

05.2015



MỘT ĐỜI


Tặng em Nguyễn Lương Việt


Một đời một dấu hỏi
Một dấu than tiếp sau
Ba dấu chấm nhìn nhau
Bốn bề ngày nín bặt
Mưa bụi sớm nay nhắc
Nẻo quên chiều xa trông
Hú dài lạnh hư không
Thiền sư về trên núi (*)

Một đời một hạt bụi
Một hơi thở vậy thôi
Ba dấu chấm mồ côi
Mười phương trời cô độc
Câu kinh xâu sợi tóc
Tiếng mõ gieo hạt huyền
Huyền âm ngọn cỏ biền
Đất mần thinh không nói

Một đời một tiếng gọi
Một bóng đò tri âm
Ba dấu chấm tự trầm
Ngàn sông trăng tự vẫn
Câu thơ thương lận đận
Giọng hát nhớ lao đao
Thế a là thế sao?
Thế à là thế đó!

Một đời một trận gió
Một câu Có câu Không
Hỏi mãi ý chửa xong
Than hoài lòng chưa thỏa
Mưa bụi đầu mùa hạ
Chim hót dưới mái hiên
Ngẫu nhiên là tất nhiên
Hít một hơi cho ấm.

Calif., 07.07.2015
(*) Buổi sớm mai, ngồi một mình ở quán cà phê Tài Bửu, Wesminster, trời mưa bụi nhẹ rất đẹp, giống như buổi chiều bảng lảng bên Việt Nam, chợt nhớ 2 câu thơ cuối của thiền sư Không Lộ (? - 1141) trong bài thơ tứ tuyệt 言懷 (Ngôn Hoài - Bày Tỏ Tấm Lòng):

Hữu thời trực thướng cô phong đỉnh (Có lúc lên thẳng đỉnh núi cô quạnh),
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư (Kêu dài một tiếng, lạnh cả bầu trời).